Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 10

"Công tử nói không sai, nhưng công tử có từng nghe qua câu "công cao cái chủ"chưa?"

Toàn trường lập tức rơi vào trầm mặc.

Vị thuyết thư tiên sinh tiếp tục: "Lục gia quân, mỗi người đều đa mưu túc trí, kiêu dũng thiện chiến, lại trung thành tận tâm với người Lục gia. Thử hỏi, làm sao bệ hạ có thể không kiêng dè thế lực lớn mạnh của Lục gia?

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Lục Vân Đình từ khi còn nhỏ đã xuất sắc như vậy, lại sở hữu một đội quân hùng mạnh. Nếu như hắn muốn..."

Vị thuyết thư tiên sinh dừng lại, không nói ra từ đó, mà chuyển hướng: "Vậy nên, lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, đẩy Lục gia quân vào đầu sóng ngọn gió. Năm 10 tuổi, Lục Vân Đình, để bảo toàn Lục gia quân, đã tự nguyện ra trận gϊếŧ giặc, giữ vững biên cương.

Những kẻ muốn chia rẽ Lục gia quân, thấy một kế không thành, liền sử dụng kế khác. Bất kể chiến dịch nào, họ cũng đẩy Lục gia quân lên tuyến đầu, mong rằng Lục Vân Đình sẽ giống như cha mình, hy sinh trên chiến trường.

Đáng tiếc, họ không được như ý. Lục Vân Đình dẫn dắt Lục gia quân giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác, danh tiếng vang dội, chiến công chồng chất. Một đứa trẻ 10 tuổi, không ai có thể dễ dàng coi thường.

Chớp mắt đã bảy năm trôi qua, Lục Vân Đình nay đã trưởng thành, giống hệt hình dáng cha mình khi xưa. Khiến các tướng sĩ phục tùng, quân địch nghe danh sợ hãi, làm trái tim nữ nhân Đại Hạ không khỏi rung động. Một thiếu niên tướng quân 18 tuổi, ai có thể không yêu?"

【Chậc, vị thuyết thư tiên sinh này làm sao vậy? Vừa nãy còn đang nói chuyện quốc gia đại sự, sao bỗng dưng lại chuyển qua chuyện tình cảm rồi? Thật kém!】

Thuyết thư tiên sinh: “……”

“Bản công tử không muốn nghe mấy chuyện đó, nói cho ta về chiến trường đi.”

“Ngươi không muốn nghe, nhưng chúng ta muốn nghe! Đào tiên sinh, Lục công tử trông thế nào? Có đẹp bằng Thái tử điện hạ của chúng ta không?”

“Các vị đừng nóng, để ta từ từ kể rõ ràng.” Thuyết thư tiên sinh đứng lên từ ghế, quét mắt nhìn một vòng.

“Hiện giờ Lục Vân Đình đã đến tuổi thích hợp để kết hôn. Một nam nhi xuất sắc như vậy, ai mà không muốn gả nữ nhi mình cho hắn? Huống hồ, hắn còn có Lục gia quân trong tay! Yêu ma quỷ quái chắc chắn không khỏi động lòng tham.

Vì vậy, trong triều đã có đại thần tấu lên bệ hạ, lấy danh nghĩa rằng Lục gia chỉ còn mỗi Lục Vân Đình, nên sớm ngày cưới nương tử sinh con để Lục gia có người kế thừa. Đây chính là lý do Lục tướng quân sắp trở về kinh thành trong ít ngày tới.

Còn về chuyện Lục tướng quân trông thế nào, lão phu chưa từng gặp qua, nhưng nghe đồn là một thiếu niên anh tuấn phi phàm. Thật hay giả, các vị chờ đến khi Lục tướng quân hồi kinh tự mình nhìn là rõ.

Được rồi, chuyện xưa của Lục Vân Đình kể đến đây là hết. Cảm ơn các vị đã đến nghe hôm nay, ngày mai gặp lại.”

“Lão nhân, dừng lại! Bản công tử còn chưa nghe đã, kể tiếp đi! Lục tướng quân trên chiến trường gϊếŧ địch ra sao?”

Thuyết thư tiên sinh bình tĩnh đáp: “Công tử thứ lỗi, lão phu chỉ biết chừng đó chuyện, đã kể hết rồi. Huống hồ, chiến trường không phải nơi lão phu có thể đến để chứng kiến.”

“Chán chết đi được!”

Kia công tử không vui nói một câu, nhưng cũng không có khó xử thuyết thư tiên sinh, rốt cuộc hắn ngày mai còn muốn tới nghe kể chuyện.