Hẹn Hò Trực Tuyến Với Giáo Sư Lạnh Lùng, Ai Ngờ Lật Xe

Chương 30

"Hai người cuối cùng cũng về rồi! Chỉ biết đi ăn cùng người mới, quên mất Văn Trúc này một mình giữ nhà à?"

Kỷ Bội bước thẳng vào bếp. Diệp Văn Trúc thấy vậy cũng định theo sau nhưng bị Kỷ Phàm kéo lại.

"Chị Văn Trúc, chị em vào bếp nấu cơm cho Giáo sư Giang, đừng làm phiền chị ấy."

Diệp Văn Trúc ngạc nhiên, nhìn vào tấm lưng trống trơn của Kỷ Phàm: "Giáo sư Giang? Cô ấy đâu? Hai người không phải đi ăn tối à?"

"Bọn em vừa vào nhà hàng thì chị em ngã, đè trúng Giáo sư Giang. Cô ấy trật chân, không đi nổi nữa."

Diệp Văn Trúc xoa cằm: "Vậy thì đúng là nên xin lỗi thật. Chấn thương xương cốt phải mất cả trăm ngày, ăn bữa cơm thôi mà gây ra chuyện như vậy được sao?"

Kỷ Phàm thở dài: "Có khi tại chị em với Giáo sư Giang không hợp nhau."

Diệp Văn Trúc gật gù: "Chị cũng thấy thế. Cậu ấy đi học thay em thì bị Giáo sư Giang Giang bắt gặp, bây giờ lại ăn cơm mà làm cô ấy trật chân. Chắc chắn là xung khắc rồi."

Trong bếp, Kỷ Bội nhanh tay đánh trứng, khuấy trứng rồi hấp trứng. Tranh thủ lúc chờ, cô còn nấu thêm một bát mì thịt gà thơm phức.

Ngửi thấy mùi, Kỷ Phàm lập tức lảng vảng đến, bám vào cửa bếp, mắt mở to đầy ngạc nhiên: “Chị, chị thực sự định mang cơm cho giáo sư Giang à?”

Diệp Văn Trúc đứng bên cạnh, mặt mày ủ rũ, nói với giọng hờn dỗi: “Đấy, năm năm tình bạn cũng không bằng người mới quen hai ngày.”

Kỷ Bội cẩn thận chia phần trứng hấp và mì vào hộp cơm, bước đến bên Diệp Văn Trúc, nhéo nhẹ tai cậu ấy.

“Mắt để làm cảnh à, thấy hai bát mì kia không? Là nấu cho cậu với Kỷ Phàm đấy.”

Diệp Văn Trúc lập tức cười tươi roi rói, giọng nịnh nọt: “Ây dà, tớ ngoài miệng thế thôi, chứ cậu thừa biết tớ thương cậu lắm. Trên đường nhớ cẩn thận nhé.”

Kỷ Bội cầm điện thoại lên, liếc nhìn thời gian rồi nhắn tin cho Giang Tĩnh Hàn.

Kỷ Bội: [Giáo sư Giang, cô ngủ chưa?]

Kỷ Bội: [Đừng ngủ vội.]

Giang Tĩnh Hàn vừa tắm xong, dùng khăn lau mái tóc còn ướt. Thấy điện thoại sáng lên liên tục, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Kỷ Bội.

Cô chưa kịp lau khô tóc, đã cầm điện thoại trả lời ngay.

Giang Tĩnh Hàn: [Vẫn chưa.]

Thấy Giang Tĩnh Hàn trả lời ngay lập tức, Kỷ Bội thở phào nhẹ nhõm. Em cẩn thận đóng hộp cơm, cầm lấy chìa khóa và túi xách rồi ra khỏi nhà.

Đường đến nhà Giang Tĩnh Hàn khá thông thoáng, chỉ mất mười phút là em đã đến biệt thự.

Kỷ Bội mở cửa, vừa hay thấy Giang Tĩnh Hàn đang ngồi trên sofa nghịch một chiếc bình hoa. Hai người chạm mắt nhau.

“Giáo sư Giang.”

Kỷ Bội không tự giác mà hạ giọng, đặt chiếc túi trên bàn trước mặt cô.

Kéo khóa túi, bên trong là một chiếc túi giữ nhiệt và hai hộp cơm sứ hình chuột Mickey tròn trịa, một lớn một nhỏ.

Kỷ Bội nhẹ nhàng lấy hai hộp cơm ra, cùng với đôi đũa và muỗng mới tinh.

“Giáo sư Giang, đây là món em làm, trứng hấp và mì gà.”

Đôi môi hồng nhạt của Kỷ Bội khẽ cong: “Không có ớt, chắc là cô ăn được.”

Giang Tĩnh Hàn ngồi đó, ánh mắt dừng lại trên hai hộp cơm hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Bội. Đôi môi cô khẽ nhếch lên thành nụ cười.

“Cảm ơn em.”

“Là lỗi của em, lúc cô đến vẫn còn khỏe mạnh…”

Kỷ Bội lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: "Giáo sư Giang, cô ăn cơm đi nhé, em đi trước đây. Có gì cần cứ nhắn cho em, lúc nào em cũng sẵn sàng."

Cô ra khỏi cửa nhưng không rời đi ngay. Kỷ Bội ngồi xuống xích đu ở vườn sau, rút điện thoại ra mở ứng dụng hẹn hò.

Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế này. Uống nước lạnh cũng mắc răng, lại còn khiến Giang Tĩnh Hàn vô cớ gặp họa.

Kỷ Bội thấy mình nên tìm thầy xem thử, không biết có phải cô và Giang Tĩnh Hàn khắc nhau hay không.

Biểu tượng của phần mềm đổi rồi. Trước là hình trái tim màu hồng, giờ trái tim ấy biến thành dấu môi đỏ thẫm, trông trưởng thành hơn nhiều.

Nhưng khi mở vào xem, một thông báo bảo trì bật ra.

Hệ thống gặp lỗi, đang trong quá trình sửa chữa, một số chức năng cơ bản tạm thời không sử dụng được.

Kỷ Bội nhấp vào ảnh đại diện của Đông Nhật, phát hiện khoảng cách giữa hai người đã biến mất. Có lẽ tính năng đo khoảng cách theo thời gian thực cũng tạm thời không hoạt động.

Cô ngồi trên xích đu, lắc qua lắc lại, đế giày cọ xát vào lá phong khô tạo ra những tiếng sột soạt.

Kỷ Phong: [Vợ ơi, em sai rồi!]

Kỷ Phong: [Em không nhìn rõ đường nên làm bạn em ngã, còn trật cả chân nữa.]

Kỷ Phong: [Em đưa cô ấy đi bệnh viện, bác sĩ nói ít nhất một hai tháng mới khỏi.]

Kỷ Phong: [Nhà cô ấy xa quá, em để cô ấy ở căn nhà cũ trước đây của em rồi.]

Kỷ Bội gõ từng chữ, cảm giác tốc độ này quá chậm, định gọi điện cho Đông Nhật thì phát hiện tính năng gọi thoại cũng tạm thời không khả dụng.

Đối phương "đang nhập"...

Đông Nhật: [Em có sao không, có bị thương không?]

Kỷ Phong: [Em không sao, cô ấy đúng lúc làm đệm thịt cho em, không thì giờ đầu em chắc nở hoa rồi]