Kỷ Bội mở túi xách, lấy ra thuốc trị bầm tím và chấn thương. Đó là hai chai thuốc xịt và một lọ dầu hoa hồng.
Cô mở hộp, đặt lên bàn rồi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.
Kỷ Bội chưa từng dùng thuốc xịt này, chỉ nhớ hồi nhỏ Kỷ Phàm bị trật chân, mẹ cô dùng dầu hoa hồng xoa bóp. Cách dùng rất đơn giản, đổ ra tay, bôi lên chỗ đau rồi dùng lòng bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng để thuốc thấm vào.
"Giáo sư Giang, cô cởi giày ra trước nhé, để em xem chân cô thế nào."
Giang Tĩnh Hàn tháo giày và tất một cách gọn gàng. Mu bàn chân trắng mịn, nay sưng phồng, lấm tấm vết bầm tím, cổ chân cũng sưng to.
Kỷ Bội nín thở. Cô không ngờ chân của Giang Tĩnh Hàn lại sưng đến mức này, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Nếu không phải do cô bất cẩn không nhìn đường, ngã cầu thang và vô tình đè trúng Giang Tĩnh Hàn, thì cô ấy đã không bị trật chân.
"Đưa dầu cho tôi, tôi tự bôi được rồi."
Giang Tĩnh Hàn cúi người định xoa chân nhưng không tìm được tư thế thích hợp. Cô vô tình kéo mạnh vào chỗ đau, khiến mình hít một hơi lạnh.
Kỷ Bội lấy một chiếc gối đặt dưới chân Giang Tĩnh Hàn.
"Để em làm cho, bác sĩ dặn là phải nâng cao chân phải rồi chườm đá trước."
Giang Tĩnh Hàn chắc hẳn chưa từng bị trật chân, nếu không đã biết là không nên bôi dầu ngay lập tức.
Kỷ Bội có thói quen tích trữ túi chườm đá. Cô đặt thuốc sang một bên, vào bếp lấy ra một túi đá, bọc trong khăn lông dày.
Khăn lông mềm mại áp nhẹ lên cổ chân sưng tấy, Kỷ Bội dùng tay giữ cố định túi chườm.
"Giáo sư Giang, có lạnh quá không?"
"Vẫn ổn."
Kỷ Bội cúi đầu, tay áp chặt túi chườm lên cổ chân Giang Tĩnh Hàn, thở dài và quyết định nói thẳng: "Giáo sư Giang, thực ra… em là người đồng tính, em có bạn gái rồi. Cô không thấy phiền chứ?"
Việc tiếp xúc cơ thể quá gần có thể vượt qua ranh giới xã giao bình thường.
Kỷ Bội quyết định để Giang Tĩnh Hàn tự giữ túi chườm.
Giang Tĩnh Hàn hiểu ý ngay lập tức, trong ánh mắt cô thoáng hiện một tia hài lòng khó nhận ra.
"Xu hướng tính dục là quyền của mỗi người từ khi sinh ra, cần được tôn trọng."
Kỷ Bội thầm thở phào, rụt tay về.
Giang Tĩnh Hàn nhìn thấu mọi cử chỉ nhỏ nhặt của Kỷ Bội, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo chút đắc ý khó nhận ra.
"Em rất có trách nhiệm, bạn gái em chắc chắn là người hạnh phúc nhất."
Kỷ Bội ngồi trên sofa, trò chuyện cùng Giang Tĩnh Hàn một lúc.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ tối. Giang Tĩnh Hàn bị thương, cần nghỉ ngơi sớm.
Từ trong nhà vệ sinh, Kỷ Phàm ôm bụng, tay kia bám vào khung cửa, bước ra với dáng vẻ run rẩy.
"Em sao thế? Có cần đến bệnh viện không?"
Kỷ Phàm lắc đầu: "Không cần đâu chị, em ăn cay nhiều quá, lại còn ăn hai que kem."
Kỷ Bội thấy Kỷ Phàm đi tới, định vỗ nhẹ sau gáy cô bé nhưng cuối cùng lại dừng tay kịp lúc.
"Lần sau còn dám ăn một mình nữa không? Đến cả cây kem cũng không biết mua cho chị với Giáo sư Giang."
Kỷ Phàm cúi đầu, trông như chú Samoyed vừa bị mắng.
"Chị ơi, em sai rồi."
Trước khi rời đi, Kỷ Bội lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn, định gọi cho Giang Tĩnh Hàn một phần trứng hấp.
Nhưng phần lớn đồ ăn giao tận nơi bây giờ đều là thực phẩm chế biến sẵn, ngay cả món trứng hấp cũng không ngoại lệ.
Vừa đặt xong, Kỷ Bội lại hủy đơn. Cô nghĩ Giang Tĩnh Hàn chắc không phải người sẽ ăn những món như vậy.
Nhỡ may đồ ăn không sạch sẽ, khiến cô ấy đau bụng thì đúng là họa vô đơn chí.
Kỷ Bội từng gọi thử món trứng hấp ngoài hàng, vừa mặn vừa tanh, chẳng ngon chút nào.
"Làm gì bây giờ nhỉ?" Kỷ Bội vò đầu nghĩ ngợi, chợt lóe lên một ý tưởng.
Tại gara, Kỷ Phàm vẫn không từ bỏ ý định thử lái xe, nhưng lại nhận được ánh mắt sắc lẹm từ Kỷ Bội.
"Em đau bụng mà còn muốn lái xe à? Để chị đưa đi bệnh viện lấy thuốc."
"Không cần đâu ạ!" Kỷ Phàm ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau, lắc đầu: "Mau về nhà thôi, em sợ bệnh viện nhất."
Kỷ Bội cười nhạt: "Vậy sao lúc chiều đi cùng Giáo sư Giang tới bệnh viện, em không kêu ca gì?"
"Chuyện đó khác mà chị."
Kỷ Phàm làu bàu: "Nếu chị không nhìn đường mà ngã, Giáo sư Giang đã chẳng bị trật chân. Em còn đang lo cô ấy có thể tiếp tục dạy học không nữa kìa."
Kỷ Bội trầm ngâm: "Người như Giáo sư Giang, dù ngồi xe lăn cũng sẽ đến lớp thôi."
"Sao chị biết?"
Kỷ Bội đạp ga: "Chị đoán vậy."
Thực ra, Kỷ Bội cũng muốn để Kỷ Phàm tập lái thêm, nhưng giờ này là giờ cao điểm, đường tắc dài.
Dù chỉ cách nhà vài cây số, nhưng Kỷ Bội vẫn mất hơn hai mươi phút mới về đến nơi.
Vừa mở cửa, đã thấy Diệp Văn Trúc đang ngồi trên sofa chơi với chú chó nhỏ, mặt mày tươi cười.
Thấy hai chị em bước vào, nụ cười trên môi Diệp Văn Trúc lập tức biến mất, khuôn mặt đanh lại, trông như sắp tra hỏi tội trạng.