Trong bếp, Kỷ Phàm đang bận rộn tra công thức và nấu ăn, lỡ tay làm đổ cả hũ muối vào chảo, một nồi khoai tây xào coi như đi tong.
Kỷ Bội không biết chuyện gì đang diễn ra trong bếp. Cô thấy ánh mắt Giang Tĩnh Hàn dừng lại ở quầy bar nhỏ bên phải phòng khách, bèn giải thích: “Đó là quầy bar em tự dựng, thỉnh thoảng uống rượu, uống trà.”
“Giáo sư Giang có uống rượu không?”
“Cũng biết một chút.”
Kỷ Phàm nấu ăn chậm như vậy, không biết đến khi nào mới xong, mà uống rượu khi bụng đói thì không tốt. Kỷ Bội đành từ bỏ ý định pha rượu cho Giang Tĩnh Hàn.
Cô lấy ra ấm tử sa đã lâu không dùng, cắt một miếng trà Phổ Nhĩ từ bánh trà, bỏ vào ấm.
Phụ nữ tầm tuổi Giang Tĩnh Hàn chắc sẽ thích uống trà.
Hơn nữa bánh trà này cũng không rẻ, là bà nội để lại cho cô, nghe nói giờ đáng giá mấy chục triệu, vốn mua để sưu tầm.
Mấy ngày trước, chẳng hiểu sao con mèo Snowball lại nhảy lên tủ, cắn hỏng một góc bánh trà. Kỷ Bội nghĩ không nên lãng phí, nên mỗi ngày cắt một miếng pha uống.
Cô không am hiểu trà đạo, nhưng khi có khách, vẫn phải thể hiện sự hiếu khách.
“Giáo sư Giang, đây là trà Phổ Nhĩ bà nội em để lại, cô thử xem.”
Nước trà trong vắt, hương thơm nồng đượm. Vừa rót ra, hương trà đã lan tỏa khắp phòng.
Kỷ Bội cảm thấy lần này nước trà có màu đẹp hơn, mùi thơm cũng đậm hơn, chắc là nhờ thay ấm tử sa.
Ngày thường cô uống trà rất tùy tiện, cắt một miếng trà ném vào nước sôi, uống như trà giải khát.
Bảo sao mẹ cô, bà Lưu Diễm Phân, luôn nói cô không biết trân trọng những thứ quý giá.
Giang Tĩnh Hàn nhấp một ngụm: “Trà ngon.”
Khoảng mười phút sau, Kỷ Phàm bước ra từ căn bếp đầy khói, đứng sau lưng Kỷ Bội với vẻ mặt đầy ai oán.
“Chị, hay là chúng ta cùng giáo sư Giang ra ngoài ăn đi, em nghĩ mọi người chắc chắn không muốn ăn đồ em nấu đâu.”
“Người ta giáo sư Giang lần đầu đến nhà mình, em là học trò chẳng lẽ không phải thể hiện một chút sao? Ra ngoài ăn thì thiếu thành ý lắm.”
“Nhưng mà…”
Để chứng minh tay nghề của mình, Kỷ Phàm đặc biệt quay lại bếp, bưng ra cả cái nồi.
“Ban đầu em định làm sườn xào chua ngọt cho mọi người, kết quả làm thành sườn nướng than.”
Kỷ Bội mở nắp nồi, nhìn những mảng đen thui bên trong, dùng đôi đũa cháy sém đảo qua vài cái, đầy vẻ ngạc nhiên.
“Than thì là than tốt đấy, nhưng sườn đâu?”
Kỷ Phàm: “…”
Nhìn Kỷ Phàm câm nín, Kỷ Bội đậy nắp nồi lại, lưỡng lự một chút rồi nói: “Giáo sư Giang, hay là chúng ta ra ngoài ăn vậy.”
Ba người đến gara, Kỷ Phàm liền mở cửa ghế lái chính, định ngồi vào thì bị Kỷ Bội túm cổ áo kéo lại.
“Em ngồi ghế sau đi.”
Giang Tĩnh Hàn ngồi vào ghế phụ, thấy Kỷ Phàm co rúm như chim cút, ngập ngừng một chút: “Hay là… để em ấy thử xem?”
Sau khi tất cả đều cài dây an toàn, Kỷ Bội quay đầu giải thích: “Em ấy mới lấy bằng tháng trước, lần đầu lái xe đã tông vào xe đạp của người ta. Người ta giờ còn đang nằm ở khoa chấn thương chỉnh hình.”
Kỷ Phàm ngồi ghế sau, tức giận mà không dám nói gì, ấm ức: “Chị à, mấy chuyện này chị có cần kể chi tiết thế không? Em không cần mặt mũi à?”
Kỷ Bội nói với vẻ thâm trầm: “Giáo sư Giang, em chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi.”
Giang Tĩnh Hàn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy được, để em lái.”
Chiếc xe của Kỷ Bội là Porsche Panamera màu tím, trong xe có mùi hương hoa nhè nhẹ, trên ghế sau còn đặt mấy con cáo nhồi bông.
Ánh mắt Giang Tĩnh Hàn bị thu hút bởi chiếc bùa bình an lắc lư trước mặt. Đó là một con mèo Xiêm mặc quần áo, dưới chân còn treo vài đồng xu.
Thấy Giang Tĩnh Hàn chăm chú nhìn móc treo của mình, Kỷ Bội mỉm cười: “Đây là mèo Xiêm em tự móc len đấy. Làm hơi nhỏ nên treo lên xe cho vui. Thầy ở chùa Linh Ẩn còn khai quang nó nữa.”
Giang Tĩnh Hàn thu ánh mắt lại, nhìn thẳng phía trước: “Dễ thương lắm.”
Trên đường đi, họ ngang qua cửa hàng hoa của Diệp Văn Trúc. Cô nàng đang ngồi trước cửa liền chặn xe Kỷ Bội lại.
Chiếc xe của Kỷ Bội rất dễ nhận ra, Diệp Văn Trúc liếc qua đã biết ngay. Đặc biệt là biển số xe còn cực kỳ nổi bật.
JING A SB886
Cái biển số này nhìn kiểu gì cũng thấy như đang chửi người.
Trước đây, Diệp Văn Trúc lái xe theo sau Kỷ Bội, nhìn thấy biển số này suýt chút nữa đạp ga đâm thẳng vào, vì quá chọc giận.
Chiếc Porsche từ từ dừng lại, Kỷ Bội hạ kính xe, thấy Diệp Văn Trúc bước tới.
“Gọi tớ qua có chuyện gì không?”
Khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, Diệp Văn Trúc nhìn thấy người ngồi ghế phụ thì suýt cắn phải lưỡi.
“Giáo… giáo sư Giang? Cô sao lại…”
Kỷ Bội: “Giáo sư Giang đến nhà chơi, giờ bọn mình chuẩn bị đi ăn.”
Kỷ Bội liếc mắt ám chỉ Diệp Văn Trúc: “Văn Trúc, cậu chưa ăn tối đúng không? Hay là đi cùng bọn mình nhé?”