Cụ thể trả lời thế nào đây?
Kỷ Bội chống cằm, vẻ mặt đau đầu, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Sợ gì chứ, người làm bẩn quần áo cô là Giang Tĩnh Hàn, đối phương đáng ra phải giặt sạch rồi tự tay mang trả, sao tự nhiên mình lại có cảm giác chột dạ như kẻ trộm thế này.
Xác định lại vị trí hiện tại giữa mình và Giang Tĩnh Hàn, Kỷ Bội copy địa chỉ từ app mua sắm, dán vào WeChat và gửi cho Giang Tĩnh Hàn.
Ác ma Giang: [Tôi đến lúc 5 giờ chiều.]
Năm giờ chiều...
Kỷ Bội sờ cằm, nghĩ xem có nên tranh thủ ra ngoài lánh mặt, để Kỷ Phàm ở nhà tiếp đón không.
Nhưng nếu làm vậy, Giang Tĩnh Hàn chắc chắn sẽ nghĩ cô là kẻ hèn nhát, không dám gặp mặt.
Nghĩ tới đây, Kỷ Bội bỗng cảm thấy tự tin hẳn. Cô thay bộ đồ ngủ hình thỏ, mặc vào một bộ đồ mặc nhà vừa thoải mái vừa chỉnh tề.
Bộ đồ ngủ hình thỏ này đã mang lại cho cô không ít ám ảnh.
Một người lớn như cô, còn mặc nó chạy tới chạy lui bên ngoài, đã vậy còn bị Giang Tĩnh Hàn bắt gặp. Chắc chắn cô ta đang cười thầm mình là đứa trẻ con non nớt.
Ăn qua loa chút cơm trưa, Kỷ Bội ngồi trên sofa chơi game, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, nửa tiếng xem một lần.
Chớp mắt đã gần 5 giờ chiều. Tần suất xem đồng hồ của Kỷ Bội từ nửa tiếng giảm xuống còn năm phút một lần.
Kỷ Phàm bưng đĩa salad trái cây ngồi bên cạnh, thấy chị mình chơi game mà hồn vía lơ lửng, còn liên tục nhìn đồng hồ.
“Chị, chị làm gì vậy? Hành vi kỳ lạ ghê, chị có bị thứ gì bẩn thỉu nhập vào không đấy?”
“Giang Tĩnh Hàn 5 giờ sẽ tới đưa đồ cho chị, chị đang canh xem cô ấy có đến đúng giờ không.”
Đồng tử Kỷ Phàm co lại: “Chị nói gì? Giang Tĩnh Hàn sắp qua đây! Sao chị không nói sớm!”
Kỷ Bội ngơ ngác: “Em có hỏi chị đâu.”
Kỷ Phàm vội vàng xỏ dép, chạy ra cửa mà chẳng kịp thay đồ: “Chị rốt cuộc đứng về phe ai vậy!”
Cô vừa chạy ra, vừa quay lại hét với Kỷ Bội đang ngồi trên sofa: “Trước khi Giang Tĩnh Hàn đến, em phải ra ngoài tránh nạn, nếu cô ấy hỏi em, chị cứ nói...”
“Nói gì?”
Lời Kỷ Phàm bị cắt ngang.
Một bàn tay thon dài, trắng nõn đang giữ cửa. Mái tóc rối bù của Kỷ Phàm che mất nửa gương mặt Giang Tĩnh Hàn.
Cô ấy cầm theo một chiếc túi xách, mỉm cười nhìn Kỷ Phàm đứng chết sững, cùng với Kỷ Bội đang nắm chặt tai chú chó bông trên sofa.
Khóe môi Giang Tĩnh Hàn vương ý cười nhàn nhạt: “Tôi có thể nghe thử không?”
Ba người ngồi đối diện nhau, Giang Tĩnh Hàn ngồi đối diện Kỷ Bội, Kỷ Phàm ôm chú mèo trắng mập mạp trong lòng, co ro trên sofa.
Không khí kỳ lạ vô cùng, nhưng Giang Tĩnh Hàn dường như không hề nhận ra. Cô đặt túi xách lên bàn trước mặt Kỷ Bội.
“Áo khoác của em, tôi đã giặt sạch rồi.”
Kỷ Bội cười cười, cảm giác nụ cười này của mình gượng gạo vô cùng, nhưng chẳng có lý do gì để như vậy cả.
“Giáo sư Giang đã hiếm khi đến, giờ cũng sắp tới giờ ăn tối rồi, hay là cô ở lại nhà em ăn một bữa rồi hẵng về nhé?”
Kỷ Bội nghĩ, theo lý mà nói, trong tình huống này, người bình thường đều hiểu câu này chỉ là khách sáo. Chắc chắn Giang Tĩnh Hàn...
“Được thôi.”
Kỷ Bội: “...”
Trả lời nhanh gọn đến mức Kỷ Bội không kịp trở tay.
Nụ cười trên môi cô dần đông cứng. Kỷ Bội ngẩng đầu, đυ.ng phải ánh mắt Giang Tĩnh Hàn.
Đôi mắt Giang Tĩnh Hàn trong veo, ánh lên ý cười dịu dàng. Hình như hôm nay cô ấy đeo một cặp kính mới, gọng kính màu bạc.
Kỷ Bội sai rồi...
Cô sai hoàn toàn rồi...
Tại sao cô lại dại dột đến mức mời Giang Tĩnh Hàn ở lại ăn cơm chứ.
Kỷ Bội có chút chột dạ, quay đầu liếc nhìn Kỷ Phàm đang ôm mèo, cảm thấy vô cùng có lỗi với em gái mình.
Kỷ Phàm hiểu ánh mắt của chị, thả con mèo lên sofa rồi đứng dậy: “Em đi nấu cơm đây!”
Kỷ Bội cũng định đứng lên, nhưng lại nhanh chóng ngồi xuống.
Dù sao khách đã đến, Giang Tĩnh Hàn là khách, cô phải ngồi đây tiếp chuyện, nếu không thì quá thất lễ rồi.
Nhưng mà…
Trong tình huống này, cô nên nói gì đây?
Nếu Giang Tĩnh Hàn là giáo viên cấp ba của Kỷ Phàm thì tốt rồi, Kỷ Bội có thể hỏi bài tập của em gái, sau đó tùy tiện kéo dài câu chuyện.
Giờ thì chỉ có thể cắn răng mà nói thôi.
“Giáo sư Giang.”
Kỷ Bội nuốt nước bọt hai lần: “Nhà cô ở đâu vậy? Tới đây có xa lắm không?”
“Cũng không xa, tôi ở thành phố S.”
“Vậy là hơi xa nhỉ, đi tàu cao tốc cũng mất một tiếng.”
Điện thoại Kỷ Bội reo lên, cô mở ra xem, là tin nhắn từ Kỷ Phàm trong bếp, hỏi Giang Tĩnh Hàn muốn ăn gì.
“Giáo sư Giang, cô muốn ăn gì để Kỷ Phàm nấu?”
“Gì cũng được, món nhà làm cũng ổn.”
“Món nhà làm à…”
Kỷ Bội lẩm bẩm, vừa nhắn lại trên màn hình.
Sau khi gửi tin nhắn, cô ngẩng đầu, cười gượng hai tiếng: “Giáo sư Giang, Kỷ Phàm hơi sợ người lạ, cô đừng để bụng nhé.”