Bị Bệnh Tâm Thần Nhưng Đã Khóa San Giá Trị

Chương 6: Nhất định phải đưa ba mẹ đi khám

Đêm khuya, Sầm Vưu Vưu bị đánh thức bởi cảm giác buồn tiểu.

Cô nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" phát ra từ chiếc máy điều hòa cũ kỹ, thứ âm thanh mà cô đã quen thuộc. Nhưng lần này, bên trong tiếng động đó lại xen lẫn âm thanh lạ lẫm giống như tiếng nhai nhóp nhép.

Cô lập tức mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen bên mép giường.

Cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, quấn chăn bò dậy và bật đèn ngủ lên.

“Mẹ——!”

Người ngồi bên mép giường chính là Hách Y Nhân.

Sầm Vưu Vưu hét lên: “Mẹ, nửa đêm mẹ không ngủ mà vào phòng con làm gì?”

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, khuôn mặt Hách Y Nhân trắng bệch pha chút xanh xao. Bà nói: “Mẹ vào đắp chăn cho con.”

Con đã 22 tuổi rồi! Không phải 2 tuổi! Sầm Vưu Vưu ôm đầu, cố bình tĩnh lại, rồi chỉ vào chiếc rìu bên cạnh giường hỏi: “Vậy cái rìu đó là để làm gì?”

Hách Y Nhân không trả lời, cúi xuống vùi đầu vào cái bát trong tay mình, ngậm một miếng thức ăn lên, nuốt vào trong miệng.

Bà ngẩng đầu lên, nhai ngồm ngoàm.

Sầm Vưu Vưu càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Muộn thế này rồi mà mẹ còn ăn gì đó?”

Hách Y Nhân vốn là người rất nghiêm khắc trong việc quản lý vóc dáng của mình, là một người khá là tự hạn chế, không bao giờ ăn khuya.

Lúc này, bà nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, đôi môi bị nhuộm đỏ tươi lúc đóng lúc mở nói: “Mẹ ăn nhiều một chút, chăm sóc cơ thể khỏemanhj để sinh cho con một anh trai. Con không phải vẫn luôn muốn có anh trai sao?”

Sầm Vưu Vưu: “……”

Đó là lời nói ngu ngốc cô đã nói khi mới 6 tuổi thôi được chứ? Sau khi vào tiểu học, cô cũng đã hiểu rằng trừ khi mẹ có thể nhét cô quay lại bụng bà, nếu không nguyện vọng này mãi mãi không thể trở thành hiện thực.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Sầm Vưu Vưu quyết tâm nói: “Mẹ, ngày mai mẹ và ba đi ra ngoài cùng con một chuyến.”

Cô nhất định phải đưa ba mẹ đi khám bác sĩ.

Không đợi Hách Y Nhân từ chối, Sầm Vưu Vưu kéo mẹ nằm xuống giường, ôm lấy vòng eo lạnh băng của bà.

“Muộn rồi, ngủ thôi mẹ.”

Cái bát trong tay Hách Y Nhân rơi xuống đất, những miếng thịt dính xương vụn rỉ máu, chầm chậm thấm đỏ đôi dép lê màu hồng…

Sáng hôm sau.

“Chào mừng đến với Trung tâm Tư vấn Tâm lý Hải Thị, ba vị đã đặt lịch hẹn chưa?”

Nam lễ tân và nữ lễ tân đứng ở quầy tiếp đón ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hoàn mỹ với gia đình ba người vừa bước vào.