Câu nói của mẹ cô vẫn không liền mạch, như hơi nói lắp: “Đèn trong gara ô tô hỏng rồi, quá tối. Bảo bối, không có việc gì đừng xuống đó.”
Sầm Vưu Vưu gật đầu.
Tòa nhà cũ không có thang máy, cầu thang cũ kỹ, chỗ nối lan can đã rỉ sét loang lổ. Mỗi bước đi trên cầu thang, tiếng chân vang vọng.
Tòa nhà này không phải loại nhà gạch bê tông phổ biến bây giờ, mà là dạng “nhà tấm” kiểu cũ, khiến các chức năng như, khả năng chịu lực, cách nhiệt và cách âm đều khá kém.
Vậy nên, trong hành lang mà vang lên bất kỳ tiếng động nào, thì gần như tất cả các gia đình trong tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Nhưng tòa này cũng không cao lắm, mỗi tòa có hai cửa vào, mỗi tầng hai hộ, cấu trúc 4+5.
Nhà Sầm Vưu Vưu ở tầng 4.
Vừa đến trước cửa, “kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa nhà 402 bên cạnh mở hé ra.
Một cánh tay gầy khẳng khiu như chân gà đen thò ra, trên tay cầm một túi nilon lớn, bên trong còn bọc thêm một lớp nilon màu đen, khiến vật bên trong càng thêm bí ẩn.
Nhưng nhìn dáng vẻ để phán đoán, thì có lẽ đó là một tảng sườn heo.
Một mùi tanh nhẹ thoảng qua chui vào trong lỗ mũi của Sầm Vưu Vưu, cô lịch sự chào: “Chào chú Vương.”
Một cái đầu gầy hóp thò ra qua khe cửa, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cổ bên trái của ông lộ ra vết thương trông rất đáng sợ, lớp da bị lật ngược, lộ rõ một mảng lớn tổ chức màu vàng và mạch máu xanh tím, chảy ra chất lỏng đen kịt dính nhớp.
Lớp thịt trắng bệch, cứng đơ trên mặt ông co giật, cố nặn ra một nụ cười thân thiện, ông nói:
“Ây da, Vưu Vưu ngoan quá. Mấy thứ này tặng cho ba mẹ cháu ăn.”
Ông ngẩng đầu nhìn mẹ cô, nói:
“Không đủ cứ qua đây lấy thêm. Cháu nó còn nhỏ, không thể để cháu nó đói bụng nhé.”
Sầm Vưu Vưu rất muốn nhắc nhở chú Vương rằng cô đã 22 tuổi rồi, tốt nghiệp đại học rồi.
Gần đây sao ai cũng xem cô như trẻ con thế nhỉ?
Hách Y Nhân im lặng nhận lấy túi nilon đó, sau đó dùng dấu vân tay để mở khóa cửa, lại móc chìa khóa ra mở cánh cửa thứ hai.
Một tay bà mở tủ giày dép, lấy ra một đôi dép lê màu hồng nhạt và đặt xuống đất.
Sau khi thấy Sầm Vưu Vưu xỏ dép xong, bà nói: “Con đi chơi đi.”
Sau khi Sầm Vưu Vưu ăn xong cơm tối ở ngoài, cô mở máy tính để tìm các đơn vị tuyển dụng và gửi hồ sơ xin việc, sau đó lên giường ngủ.
Cô không có sở thích thức khuya như giới trẻ bây giờ, 10 giờ là đã chìm vào giấc mơ đẹp.