Nhưng rượu thuốc đã dùng hết, Lãnh Sơn nhìn đôi chân dài miên man của người đàn ông, suy nghĩ một lúc, chuẩn bị ra ngoài lấy thêm ít tuyết, dùng nước tuyết lau sạch vết thương.
——
Khi Sở Khinh Chu tỉnh lại, phát hiện mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên một tấm ván giường xám xịt, trên người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, vết thương trên người đau rát.
……
Anh ngây người một lúc, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là——chẳng lẽ mình bị sàm sỡ rồi?!
Ý nghĩ thứ hai là——tên nội gián này lại còn là đồng tính luyến ái?! Ý nghĩ thứ ba là——tên đồng tính luyến ái chết tiệt này lại thèm muốn nhan sắc của anh! Nhân lúc anh hôn mê làm chuyện không thể miêu tả với anh?!
Thật là sỉ nhục!
Nhưng khi nhìn thấy những dải băng được băng bó tỉ mỉ trên người mình, anh lại cảm thấy diễn biến của sự việc có chút không đúng.
Sở Khinh Chu cảnh giác nhìn xung quanh, không có ai, anh khó khăn xuống giường, xác nhận đây là ngôi chùa mà anh đã trốn vào trước khi bị truy sát và ngất đi, sau đó tìm thấy quần của mình ở góc phòng.
Anh mặc quần vào, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, anh nhanh chóng nép vào góc chết bên cửa, theo thói quen đưa tay sờ ra sau thắt lưng, trống không, dao găm ba cạnh của anh không có ở đó.
Sở Khinh Chu khẽ nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cửa, con ngươi đen láy ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Cho dù không có vũ khí, anh cũng tự tin có thể khống chế kẻ địch chỉ bằng một chiêu.
Cộp cộp……
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, càng lúc càng gần, cho đến khi cánh cửa tàn tạ này bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra——
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Sở Khinh Chu hơi ngẩn ra, trong lòng nhanh chóng lóe lên một tia khó hiểu, lực đẩy cửa của đối phương rõ ràng đang cố ý thu lại, giống như, sợ đánh thức người bên trong vậy, Sở Khinh Chu tự biết mình tuyệt đối không thể đã bị lộ, trừ khi đối phương cực kỳ nhạy bén hoặc cẩn thận.
Trong một phần mười giây suy nghĩ, động tác ra tay của Sở Khinh Chu lại không hề do dự, anh bóp cổ người đến, đồng thời dùng tay kia bắt lấy cổ tay đối phương bẻ ngược ra sau, úp mặt đối phương vào tường, đè mạnh xuống.
"A!"
Lãnh Sơn hoàn toàn không ngờ tới biến cố này, thật sự bị dọa sợ, thốt lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó âm thanh bị kẹt lại trong cổ họng.
"Ưʍ..."
Sở Khinh Chu bóp lấy chiếc cổ thon trắng của Lãnh Sơn, anh cao hơn Lãnh Sơn một cái đầu rưỡi, nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt đang dần đỏ lên vì ngạt thở của Lãnh Sơn, lạnh lùng nói: "Nói chuyện chút nhỉ?"
"Anh..." Lãnh Sơn bị bóp cổ đến khó thở, giọng nói cũng có chút khàn khàn, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt hòa quyện với mùi rượu thuốc trên người đàn ông, mang theo sự áp bức và xâm lược hung hãn mà sắc bén.
Cậu cảm thấy bây giờ trông người đàn ông không đáng thương chút nào, cậu mới đáng thương.
Lãnh Sơn nói khẽ: "Anh... buông ra trước đã..."
Sở Khinh Chu nhướng mày, hừ cười một tiếng, ngũ quan anh tuấn sắc sảo mang theo sự sắc bén trầm tĩnh, đôi mắt đen dài thăm thẳm phản chiếu sự lạnh lẽo toan tính, vết thương trên mặt và vết máu trên tóc rối càng tăng thêm vẻ đẹp chiến tổn, toát lên vẻ cấm dục và sát khí không lẫn vào đâu được.
Anh không buông tay, ngược lại còn tăng thêm lực, chiếc cổ mỏng manh trông càng yếu ớt đáng thương trong ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, ánh mắt Sở Khinh Chu mang theo sự đùa cợt và uy hϊếp vừa phải nhìn chằm chằm Lãnh Sơn.