Lãnh Sơn là một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, tâm lý so sánh vóc dáng giữa những người đồng tính đột nhiên trỗi dậy, cậu biết rõ vóc dáng của mình đã đủ đẹp rồi, nhưng khi nhìn bờ vai rộng, vòng eo hẹp và cơ bắp được điêu khắc tinh xảo của người đàn ông, cậu lập tức hiểu rằng mình bây giờ không thể sánh bằng.
Cũng không biết đợi khi cậu lớn thêm chút nữa, có thể luyện được vóc dáng như vậy hay không, Lãnh Sơn nghĩ thầm trong lòng, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, cậu đổ rượu thuốc lên vết thương của người đàn ông để khử trùng, sau đó lấy một nắm tuyết sạch đắp lên, một lúc sau lại đổ rượu thuốc một lần nữa, cuối cùng dùng vải băng bó vết thương lại.
Trong lúc đó, người đàn ông tỉnh lại hai lần, khẽ rêи ɾỉ vài tiếng rồi lại ngất đi, Lãnh Sơn dỗ dành người đàn ông nhẹ nhàng như dỗ dành chim ưng con, nhưng động tác đổ rượu lại không hề do dự, cậu biết rượu mạnh đổ lên vết thương đau đến mức nào, nhưng nếu không khử trùng triệt để, vết thương một khi bị nhiễm trùng thì thật sự sẽ mất mạng.
Hai mươi phút sau.
"Xong rồi." Lãnh Sơn nhìn người đàn ông bị băng bó thành xác ướp, khẽ thở hắt ra một hơi, cậu theo thói quen xoa xoa mái tóc của người đàn ông, coi như phần thưởng vì đã phối hợp điều trị.
Một cơn gió tuyết thổi vào, Lãnh Sơn nhìn xung quanh, phát hiện vị trí của họ đang ở ngay cửa gió, ngôi chùa này bây giờ vốn đã đổ nát, nếu không tìm được nơi bốn bề đều có tường, căn bản không thể chắn được bão tuyết, Lãnh Sơn suy nghĩ một lúc, quyết định chuyển người đàn ông lên giường trong liêu phòng, như vậy cũng tiện cho việc dưỡng thương.
Cậu vốn định cõng người đàn ông qua đó, nhưng khi nhìn thấy vết thương khắp người người đàn ông, nghĩ rằng nếu cõng lên, rất dễ đè lên vết thương, thế là cậu quỳ một chân xuống, một tay đỡ dưới vai người đàn ông, một tay đỡ dưới đầu gối người đàn ông, muốn bế người đàn ông lên theo kiểu công chúa.
Thể chất của Lãnh Sơn tốt, cộng thêm việc cậu cưỡi ngựa, bắn cung trên thảo nguyên, càng rèn luyện được sức lực không tương xứng với vẻ ngoài của mình, nhưng khi cậu dùng sức, phát hiện người đàn ông nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, cậu suýt chút nữa không bế nổi, chân cũng loạng choạng, hai người suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, Lãnh Sơn đi vô cùng gian nan, khi nhìn thấy giường, cậu gần như lao đến bên giường, sau đó thả lỏng, người đàn ông bị ném không nhẹ nhàng lên tấm ván giường cứng ngắc.
"Ha..." Lãnh Sơn thở hổn hển mấy hơi, hơi thở còn chưa ổn định đã chạy ra ngoài lấy một nắm tuyết, bỏ vào bình rượu đã trống rỗng, sau đó đợi tuyết tan, cho người đàn ông uống.
Cậu ngồi bên mép giường, ôm lấy người đàn ông, đổ nước tuyết lạnh buốt vào miệng người đàn ông, sau đó cậu đột nhiên ý thức được một chuyện.
Cậu chỉ xử lý vết thương ở nửa thân trên của người đàn ông, nhưng chân vẫn chưa xử lý.
Lãnh Sơn do dự, cậu không ngại xé quần áo của người đồng giới, nhưng lại không tiện cởϊ qυầи của người ta...
Cậu khó xử nhìn chiếc quần trắng dính đầy máu của người đàn ông, một lát sau, cậu cởϊ qυầи của người đàn ông ra.
Lãnh Sơn nhớ, bác sĩ trên thảo nguyên từng nói với cậu, lòng nhân của người thầy thuốc, cần phải đối xử bình đẳng với vạn vật chúng sinh. Trước đây khi xử lý vết thương ở chân cho thỏ hoang cậu đều không chột dạ, vậy thì bây giờ đối mặt với chân người cũng không có gì phải chột dạ.