Bé Con Duy Nhất Của Bạo Quân Ở Tinh Tế

Chương 17

Muốn trở về tinh cầu chính của Saint Cassius, phải vòng qua những khu vực tinh thú tập trung và khu vực ô nhiễm nặng, không biết mất bao lâu. Amos bình thường sẽ không chút do dự chọn lộ trình ngắn nhất, nhưng lúc này anh lại mang theo một bé con.

Anh không có hứng thú giao đấu với đám tinh thú biến dị.

"Trong kho có lẽ còn một ít, ngài muốn đến xem không? Tôi sẽ giới thiệu cho ngài, tiện thể kiểm tra hàng cho ngài, nhưng trong kho có đủ thứ linh tinh."

Ông ta liếc nhìn bé con, có chút khó xử.

Để một ‘dị thú nhỏ’ vào, ông ta không tiện báo cáo với cấp trên.

"Hay là ngài đặt bé vào trong giỏ nhỏ? Hoặc trên ghế kia? Trông bé có vẻ ngoan."

Đúng vậy, bé con trông nhỏ xíu, chỉ chăm chú gặm quả sữa, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, bé ngẩng đầu nhỏ lên, bên miệng còn dính nước quả.

Bé được đặt lên tấm đệm mềm mại trên chiếc ghế cao bên cạnh. Trong nháy mắt, Tiểu Sở Tảo ôm quả sữa đứng dậy: "Ụ òa!"

Cục bông trắng mềm mại nhìn Amos bằng đôi mắt màu hổ phách long lanh như nước. Bé cảm thấy có chút bất an, sẵn sàng nhảy lên người papa bất cứ lúc nào.

Dù sao đây cũng là môi trường xa lạ, bên ngoài còn có những người không quen biết.

Bé con nãy giờ vẫn luôn rúc trong lòng Amos, đột nhiên bị đặt xuống, nên cử động có chút bồn chồn.

"Ta sẽ quay lại ngay."

Amos vốn không có kế hoạch đến Tinh cầu lang thang, chủ yếu là tình trạng suy tàn của tộc Vương Miện đã thu hút sự chú ý của vô số kẻ tò mò, Amos không muốn để người khác dò xét tình hình trong tộc.

Nhưng mà bé con này có phải hơi nhút nhát quá không, tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng bé cũng thuộc tộc Vương Miện, mang trên mình vinh dự và trách nhiệm của Saint Cassius.

Huống chi thay vì vào nhà kho có thể chất đầy đồ vật bị ô nhiễm, môi trường này rõ ràng thích hợp cho bé con ăn uống hơn.

Amos dỗ dành một chút, đặt một luồng tinh thần lực lên người bé con.

Luồng tinh thần lực đó lập tức làm đôi cánh đang dựng đứng của bé con từ từ hạ xuống. Cảm giác này rất kỳ diệu đối với Sở Tảo.

Nỗi bất an không biết đi đâu về đâu được xoa dịu, bé con chớp chớp đôi mắt tròn, ôm quả sữa chưa ăn hết trong lòng, thu móng vuốt nhỏ lại.

"Ụ òa."

Vậy... vậy Tảo Tảo sẽ ở đây chờ một lát nha?

Chỉ một lát thôi!

Papa phải quay lại nhanh nha.

Bé con dường như lại vui vẻ, đuôi nhỏ phía sau đung đưa, ôm quả sữa cắn thêm một miếng, nhưng lần này bé cắn một miếng lại nhìn Amos một cái, cắn thêm một miếng lại nhìn Amos một cái.

Amos nhìn bé con, lông mày vốn lạnh lùng không tự chủ được dịu đi, giọng nói cũng vô thức nhỏ nhẹ đêbs mức chính anh cũng không nhận ra.

"Được."

Bé con nhìn Amos đứng dậy rời đi, ngoan ngoãn cuộn tròn lại, tiếp tục gặm quả sữa.

Quả ngon, Tảo Tảo thích!

Papa giống Tảo Tảo, Tảo Tảo cũng thích!

Bé con đang ăn ngon lành, mắt sáng long lanh, bỗng nhiên bên kia có tiếng nổ lớn – "Trứng dị thú của ta biến mất rồi! Trứng dị thú ta vừa bán được!! Chắc chắn là có người lấy trộm rồi!? Ông chủ! Ông chủ!!"

Ồ?

Tiểu Sở Tảo giật mình, tò mò thò đầu nhỏ ra.

Nhưng có người đang vội vã đi ngang qua bên cạnh bé, vừa vặn bị bé thò đầu ra dọa giật mình.

Người đó loạng choạng chân, ‘bịch –’ một tiếng khá rõ, không gây ra nhiều sự chú ý, nhưng bé con nhìn thấy từ trong túi phồng lên của người này, một quả trứng màu trắng bằng bàn tay có hoa văn phức tạp rơi ra, vỡ tan tành.