Bé Con Duy Nhất Của Bạo Quân Ở Tinh Tế

Chương 5

Bé lấy hết can đảm, mở to đôi mắt màu hổ phách trong veo, thận trọng giơ một móng vuốt nhỏ bé, đặt lên chiếc móng khổng lồ của sinh vật trước mặt.

Bé rụt rè gọi, giọng nhỏ nhẹ mà ngọt ngào:

“Ụ òa…”

— Papa?

Amos Dwight: !!!

Cả thân hình khổng lồ của anh ngay lập tức cứng đờ.

Anh nhận ra tiếng kêu ấy không phải là ảo giác.

Với hình dạng to lớn hiện tại, anh có thể nhìn rất xa, thậm chí kìm nén được sức mạnh tinh thần đang hỗn loạn trong cơ thể. Nhưng với thứ nhỏ bé ngay dưới chân mình, cảm giác của anh lúc này gần như tê liệt.

Anh cúi người, gần như vụng về, để nhìn rõ hơn.

Bé con Tảo Tảo vẫn nằm rạp trên mặt đất, một móng vuốt nhỏ đặt lên chân anh. Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt nhìn xuống, bé con ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của anh.

Sự chênh lệch kích thước quá lớn khiến bé con vô thức co người lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy ngây thơ và tò mò.

Amos Dwight không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Anh chớp mắt vài lần, không chắc liệu đó có phải ảo giác không.

Bên cạnh chân của Amos, có một bé con nhỏ xíu, trắng muốt như cục bông, đến mức so với móng vuốt khổng lồ của anh còn không bằng một phần nhỏ.

Bé con có đôi mắt to tròn, trong veo như hổ phách, đôi tai lông xù cụp sát vào đầu, trông vừa đáng yêu vừa rụt rè.

Sau lưng là đôi cánh nhỏ nhắn xếp gọn gàng, còn cái đuôi bé tẹo thì ngoan ngoãn nằm im, như muốn giấu đi vì hơi lo lắng.

Trên đầu, một chiếc vương miện vàng lấp lánh tí hon, cứ lắc lư theo từng cử động của bé, phát ra ánh sáng lấp lánh dễ thương.

Tiểu Sở Tảo nuốt nước miếng một cái – ánh mắt đỏ rực từ người khổng lồ trước mặt vẫn hơi đáng sợ.

Còn Amos, một sinh vật vừa oai phong như thú săn mồi, vừa uy nghi như rồng thần, lúc này lại đang cố gắng cúi thấp thân mình, nghiêng đầu nhìn qua khe nhỏ giữa vuốt chân để ngắm sinh vật bé xíu kia.

Nhìn một lúc lâu, anh vẫn không nói gì.

Chiếc vòng ánh sáng trên đầu bé con lóe lên một chút. Sở Tảo do dự, rồi lại mềm mại, ngọt ngào kêu lên một tiếng:

“Ụ òa?”

Papa?

Là papa đúng không?

Amos ngẩn người.

Từ lúc nhìn thấy chiếc vương miện nhỏ xíu lấp lánh kia, anh đã sững sờ.

Khi nhận ra mình có thể cảm nhận được ý nghĩa trong tiếng kêu “ụ òa” của bé con, toàn thân anh cứng đờ.

Anh là vương tộc cuối cùng còn sót lại. Tộc vương miện – một chủng tộc huyền thoại trong tinh hệ, sở hữu đôi cánh thiên thần, vầng hào quang tựa vương miện, cùng hình thái nguyên bản mang đuôi rồng và dáng vẻ như thú săn mồi uy mãnh.