Thập Niên 80: Từ Hôn Cực Phẩm, Được Chồng Như Ý

Chương 13

Hai người phụ nữ đứng dưới mái che của bãi đỗ xe đạp trong góc sân, thấy Cát Thuý Bình không lên tiếng, thím hai Vương mới nhếch mép rồi giơ tay ra: "Tôi đã giúp bà rồi, cũng đã đến lúc bà trả tôi số tiền mà bà đã hứa chứ nhỉ?"

Còn đòi bà ta trả tiền nữa hả?

Cát Thuý Bình đi từ trong phòng của Tô Mạch Mạch ra, tức giận đến mức không thở nổi. Thím hai Vương còn mặt mũi mà đòi tiền của bà ta cơ đấy!

Bà ta đã làm loại chuyện kiểu này rất nhiều lần rồi, có thể coi là một tay dày dặn. Cát Thuý Bình nói rõ với thím hai Vương rằng - phải đợi “tên lưu manh” mở cửa sổ để chạy trốn thì mới được lớn tiếng hô hoán, như vậy thì sẽ không có khả năng bị bắt lại để rồi khai bọn họ ra.

Kết quả thì sao? Thím hai Vương còn chẳng đợi người ta leo qua cửa sổ mà đã bắt đầu hô hoán lên rồi, hơn nữa kẻ leo cửa sổ kia lại còn là con trai của chính bà ta nữa chứ. Khiến Vĩ Dân sợ đến mức ngã bị thương rất nặng. Có vài người đàn ông không thể bị hù được, nếu bị hù thì sau này mà hồi hộp là sẽ “mềm” xuống luôn.

Vậy thì sau này sao mà cưới vợ, sao mà nối dõi tông đường được đây?

Thấy thím hai Vương giơ tay ra đòi tiền, trong lòng Cát Thuý Bình không khỏi khinh bỉ thím ta vì chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.

Cuối cùng, bà ta miễn cưỡng đưa cho thím hai Vương ba mươi đồng, tức giận nói: "Còn dám đòi tiền sao? Việc này vì chị mà bị làm hỏng hết rồi kia kìa. Nếu cô gái đó báo công an, cả hai chúng ta đều bị thẩm vấn, chẳng ai thoát được. Việc này cứ coi như là chưa từng phát sinh, ba mươi đồng này là tiền công của chị, sau này đừng nhắc đến nữa!"

Cát Thuý Bình cũng không dám nói về chuyện viên sĩ quan quân đội đã nhìn thấy mặt tên lưu manh leo cửa sổ, chỉ dám dọa thím hai Vương một chút thôi.

Chỉ có ba mươi đồng á? Đến tống cổ ăn mày còn chẳng có lệ đến mức này đâu!

Phụt! Thím hai Vương nhổ một ít nước miếng mà gẩy gẩy từng tờ tiền một, thái độ rất không hài lòng lắm.

Nói ra thì thím hai Vương này vốn là người thích chiếm lợi. Trước đây thím ta làm việc ở nhà máy thực phẩm quốc doanh, nhưng vì cái tính ăn cắp vặt, đυ.c nước béo cò nên đã bị khiển trách nhiều lần rồi cuối cùng là bị sa thải luôn. Sau đó, thím ta phụ việc trong một tiệm cơm, nhưng không chịu nổi vất vả nên rồi cũng nghĩ ngang. Cuối cùng, nhờ vả quan hệ mãi mới xin được vào làm ở nhà nghỉ này. Nếu vụ này bị đưa ra công an, thím ta sẽ lại bị mất việc nữa.

Thím hai Vương không chịu được, bỗng nhiên ngẩng mặt lên: "Sao lại chỉ có từng này? Khi tôi giúp chị tìm người, chị cũng có nói là có rủi ro lớn như thế đâu, chỉ bảo là dọa cho cô gái này sợ hãi là sẽ bỏ về quê ngay. Còn nữa, hôm đó tôi gọi cả mười người đến vây xem, mỗi người phải trả sáu đồng, tôi còn phải tự ứng trước ra sáu mươi đồng rồi đó. Đến vốn còn chưa thu lại đủ đây này."