Chương 1
"Con người thì cần có thể diện, cây cối thì cần lớp vỏ ngoài. Đời người phụ nữ quan trọng nhất chính là thanh danh, nếu không còn thanh danh thể diện thì sẽ chẳng còn gì cả."
"Xảy ra chuyện gièm pha như vậy, có mở miệng nói thể nào thì cũng không thể nói cho rõ được. Người ngoài không biết chuyện, căn bản sẽ chỉ nghĩ rằng chỉ là ruồi bọ chui vào trứng ung mà thôi, chắc chắn là do một cô gái như cháu không biết tự trọng, khoe vai lộ thịt nên mới bị tên du thủ du thực kia trèo lên cửa sổ nhìn trộm..."
Tô Mạch Mạch đang nằm trên một chiếc giường khá cứng chỉ rộng khoảng 1m2 mét, là loại giường có kết cấu khung gỗ đơn giản, dễ bị lung lay. Tấm trải giường phủ bên lên cũng mang theo hơi thở mộc mạc, có chút bụi bặm của những năm tháng cũ, như thể đã lâu không có người ở.
Chiếc giường này không hề giống chiếc giường trải đệm mềm trong phòng ngủ của cô.
Tô Mạch Mạch nhớ rõ là đêm qua cô còn ngồi ở trước máy tính, tập trung vào luận văn tốt nghiệp chuyên ngành Báo chí và truyền thông đã sửa tới lui cả mười lăm lần nhưng vẫn bị giáo sư hướng dẫn soi mói hết lần này đến lần khác của mình, sửa đến nổi cô sắp phát điên luôn rồi. Nhìn thấy bản thảo sắp được hoàn thiện, cũng đã thức suốt cả một đêm nên cô mới buồn ngủ quá mà gục xuống bàn rồi thϊếp đi luôn.
Nhưng dù có nằm thế nào thì cũng không thể nằm ở một nơi cứng ngắc như thế này được.
Bên tai cô là tiếng nói chuyện rất ồn ào của một người phụ nữ trung niên, cô cố gắng giật giật bả vai cứng ngắt và cánh tay nặng nề của mình. Lúc này, cô mới nhận ra là hình như mình bị sốt, cổ họng khát khô như thể bị rút hết nước bọt.
Nếu không phải âm thanh kia quá lớn, có lẽ cô còn chẳng có sức mà tỉnh dậy ấy chứ.
Cô đang ở đâu thế này? Tô Mạch Mạch buộc phải mở mắt ra.
Đập vào mi mắt cô là một người phụ nữ xa lạ có mái tóc ngắn được uốn xoăn theo kiểu kém chất lượng, bà ta khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo vải bông ca rô màu đỏ xanh – kiểu cách điển hình của thập niên 70 – 80. Nói là uốn tóc nhưng cũng chỉ có một lọn tóc mái trước trán là được dùng kẹp uốn vài lần, trông có vẻ hơi bóng nhờn, những âm thanh ồn ào mà cô nghe được đều được phát ra từ miệng bà ta cả.
Tất cả những gì bà ta nói đều là đang khéo léo hạ thấp nhân cách của Tô Mạch Mạch.
"Chuyện hôn nhân là do hai nhà chúng ta định ra từ mười năm trước, ai mà ngờ được là sẽ xảy ra loại chuyện bẩn thỉu như thế này cơ chứ. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Cháu một mình đến thành phố Y Khôn này, không còn trong sạch, thanh danh cũng mất, nhà họ Lưu của thím thì mười tám đời đều đứng đắn nghiêm cẩn, Vĩ Dân lại càng không phải nói - từ nhỏ đã có lễ có nghĩa, hai mươi tuổi đầu mà còn chưa bao giờ chạm vào tay một cô gái nào, sao có thể để nó cưới một cô gái không thanh bạch được đây? Chuyện này mà truyền khắp nơi này thì cả nhà thím biết giấu mặt vào đâu? Cháu là một cô gái tốt, hẳn là cũng không muốn làm khó nó, chứ không sao lại có thể bị bệnh đến mức này.”
Người phụ nữ trung niên đặc biệt nhấn mạnh từ "nơi này", như thể chỉ cần Tô Mạch Mạch không ở lại đây thì mọi chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết, mơ hồ có ý muốn đuổi cô đi.