100 Ngày Tích Công Đức Của Cô Nàng Xui Xẻo Ở Âm Phủ

Chương 2

Bên cạnh có tấm bảng gỗ đen ghi tên cô gái: Cố Uyển Uyển.

Cố Uyển Uyển này nhìn tướng mạo không giống người đoản mệnh.

Tạ Uyển Nhi vô cảm nhìm chằm chằm vào ảnh cô ta, định dùng phép thuật của mình bói một quẻ xem rốt cuộc cô ta chết thế nào.

Nhưng vừa giơ tay lên, phép thuật lại không thể thi triển.

Lúc này, một phụ nữ trung niên mặc áo kiểu Chanel màu đen xuyên qua đám đông hoảng loạn lao đến ôm chầm lấy cô: "Uyển Uyển, Uyển Uyển của mẹ à, chẳng qua là hôn sự sắp đặt thôi mà, sao con lại nghĩ quẩn tự tử, có phải con không nỡ xa mẹ, không chịu đi phải không?"

Một người đàn ông trung niên khác cũng lao tới, tay vịn vào quan tài, lau nước mắt: "Uyển Uyển, có nguyện vọng gì cứ báo mộng cho chú, chú nhất định sẽ thực hiện cho con, con cứ thế này không chịu đi sẽ dọa mẹ con đấy."

Tiếng khóc của người này nghe có vẻ giả tạo, Tạ Uyển Nhi đảo mắt nhìn ông ta.

Chỉ thấy tuy ông ta có động tác lau nước mắt, nhưng một giọt cũng không rơi, trên người còn mang một luồng sát khí rất nặng, tuyệt đối không phải người tốt.

Tạ Uyển Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước. Người đàn ông mặc vest thì bình tĩnh, không như người bên cạnh sợ đến quỳ xuống đất, ôm chân anh ta run lẩy bẩy.

Rốt cuộc là chuyện gì với chuyện gì vậy?

Tạ Uyển Nhi há miệng nửa ngày không nói được lời nào, chỉ vì dòng ký ức ùa về làm rối loạn suy nghĩ.

Trong đầu có tiếng đóng gỗ, có ánh lửa nhảy múa, còn có tiếng cạch cạch.

Nhưng cô lại không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy cổ bị một sợi dây quấn chặt, giống như dây câu hồn của Tạ Tất An vậy.

Sợi dây này siết cô càng lúc càng chặt, cho đến khi chân cô bắt đầu giãy giụa, chỉ có thở ra không hít vào được.

Cuối cùng cô cảm thấy mình bị treo lên.

Rồi mất đi ý thức.

Cơ thể run lên, cuối cùng cổ họng Tạ Uyển Nhi cũng phát ra tiếng, cô quay đầu nhìn người phụ nữ đang khóc lóc, ngạc nhiên nói:

"Nhưng... hình như con không phải tự tử."

Tạ Uyển Nhi vừa nói xong, hai người đang quỳ trước quan tài liền ngưng khóc, nhìn nhau ngỡ ngàng.

Ba ngày trước cảnh sát nhận được báo án, khi tìm thấy thi thể Cố Uyển Uyển đã lập tức phong tỏa hiện trường để khám nghiệm.

Ngoài Cố Uyển Uyển ra, hiện trường không có dấu hiệu của người thứ hai xuất hiện.

Thêm vào đó, báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y xác nhận trên người Cố Uyển Uyển không có vết thương nào khác, vết bầm trên cổ là do tự treo cổ gây ra.

Trong tình huống này, mẹ Cố cũng đành phải chấp nhận sự thật.

Bởi vì ngay đêm trước khi xảy ra chuyện, cô đã gây náo loạn ở nhà, nói rằng dù thế nào cũng không chịu lấy tên câm què nhà họ Hạ, nếu còn ép nữa, cô sẽ chết cho xem.

Cố Uyển Uyển là người động một tí là đem chữ chết ra dọa, mẹ Cố không để tâm, nhưng không ngờ lần này cô nghiêm túc thật.

Thấy Cố Uyển Uyển đột nhiên sống lại và nói rằng bị gϊếŧ, mẹ Cố cho rằng con gái còn ôm mối hận trong lòng.

Bà ôm lấy Cố Uyển Uyển thề thốt: "Rốt cuộc là đứa khốn nào đã hại con rồi còn ngụy trang thành tự sát, con nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ tống nó vào tù."

Tạ Uyển Nhi được ôm trong lòng, cảm nhận hơi ấm đã lâu không được cảm nhận, ngay cả cơ thể cũng có một dòng ấm áp lan tỏa từ bên trong, nhất thời ngỡ ngàng.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy tình cảnh mẹ con thắm thiết cũng góp lời: "Uyển Uyển, cháu yên tâm đi, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm ra hung thủ, chăm sóc mẹ cháu."

Yên tâm đi? Là muốn cô quay về âm phủ sao? Tuyệt đối không thể!

Tạ Uyển Nhi trợn mắt, đột ngột nhìn chằm chằm vào người chú này.

Cô gái mặt tái nhợt, môi tím tái, thêm vào đó ánh mắt lộ ba phần trắng, nhìn trống rỗng vô hồn, khiến người chú hoảng sợ ngã ngửa xuống đất, nhìn cô mà toát mồ hôi lạnh.

Tạ Uyển Nhi lạnh lùng nói: "Ta — không — đi — đâu — hết —"

Mẹ Cố vỗ về cô như dỗ trẻ nhỏ, vuốt ve lưng cô, lẩm bẩm: "Được, không đi, ở bên cạnh mẹ! Dù con là người hay là ma, mẹ vẫn mãi là mẹ của con."

Nghe câu nói ấy, lòng Tạ Uyển Nhi ấm áp, nghiêng đầu tựa vào người phụ nữ, thay đổi giọng điệu uể oải thường ngày, đáp một tiếng: "Vâng!"

Nhân viên nhà tang lễ nghe nói trong nhà tang có cô gái sống lại, tất cả đều đứng vòng ngoài, không dám vào, nhưng lại muốn xem cho biết.

Khi mẹ Cố dìu Tạ Uyển Nhi - người đã phiêu bạt mấy trăm năm, vừa mới xuống đất, đi đứng chân còn run rẩy - ra ngoài, đám đông rất ăn ý lùi ra một bước lớn.

Mẹ Cố không mấy để tâm, ôm con gái đi về phía chiếc Bentley đời cũ của nhà mình.

Tài xế Tống không tỏ ra hoảng hốt rõ ràng, lái xe khá ổn định, đưa hai mẹ con về nhà họ Cố.

Tạ Uyển Nhi xuống xe, đứng trước biệt thự nhà họ Cố, trợn mắt há hốc mồm.

Chú Tống nhìn Tạ Uyển Nhi, hạ giọng nói với mẹ Cố: "Những năm trước ở làng cha tôi cũng có trường hợp chết mấy ngày, đang định chôn cất thì đột nhiên sống lại, nghe nói đó gọi là trạng thái giả chết, có lẽ Uyển Uyển thật sự chưa chết."