100 Ngày Tích Công Đức Của Cô Nàng Xui Xẻo Ở Âm Phủ

Chương 1

Sáu giờ chiều, khi cổng âm phủ mở ra, Tạ Uyển Nhi vác hành lý đứng chờ trong phòng chờ âm phủ.

Sau hơn trăm năm ở âm phủ, cuối cùng cô cũng đợi được cơ hội xuống trần gian.

Tất cả là nhờ Diêm Vương mới nhậm chức, nói rằng chỉ cần xuống trần gian tích đủ một trăm công đức là có thể xóa bỏ vận xui của cô, được đầu thai.

Nghe nói chuyến xe này sẽ đưa Tạ Uyển Nhi xuống trần gian, không một quỷ sai nào dám ngồi cùng, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện, những con quỷ thường ngày thân thiết với cô cũng không dám đến, cả phòng chờ trống trơn.

Đợi mãi, một chiếc xe buýt hai tầng mới chầm chậm tiến đến sân ga, người soát vé nghe nói Tạ Uyển Nhi sẽ đi chuyến này liền không kiểm vé nữa, trên xe cũng chẳng có ma nào.

May mà xe là tự động không người lái.

Tạ Uyển Nhi lên xe, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tính toán khi xuống trần gian sẽ tích đức thế nào.

Chuyện đầu thai này Tạ Uyển Nhi đã mong ngóng từ ngày đầu tiên đến âm phủ, nhưng mong ngóng mấy trăm năm vẫn chưa thành.

Ban đầu nói là do cô không nhận đủ hương khói, sau lại bảo là do cô mang quá nhiều vận xui, tóm lại lý do thì nhiều vô kể.

Cô dò hỏi nhiều lần, nghe nói chỉ cần xuống trần gian tích công đức là có thể xóa bỏ vận xui hoặc oán khí, nhưng đây không phải đặc ân mà con ma nào cũng được hưởng, chỉ những ai lúc sống làm toàn việc thiện nhưng bị người ta hãm hại mới được đăng ký. Việc này còn cần phải qua nhiều cấp phê duyệt, trước đây cô cũng đã đăng ký nhưng đều bị từ chối.

Giờ Diêm Vương mới nhậm chức sẵn lòng giúp cô đi cửa sau, làm trước báo sau, cô phải tranh thủ thời gian chạy thôi, cái âm phủ này, cô chẳng muốn ở thêm chút nào nữa.

Đang nghĩ ngợi, xe đã sắp ra khỏi u minh, đến điểm giao giới âm dương, chỉ cần xuyên qua luồng ánh sáng trắng trước mặt, cô sẽ đến được trần gian, rồi dựa vào bản lĩnh của mình để tích công đức.

Bởi vì mỗi con ma đều có chút phép thuật, xem mệnh số cho người ta, tiêu tai giải nạn không thành vấn đề, chỉ cần tránh xa mấy thầy trừ tà và đạo sĩ là được.

Thấy luồng sáng trắng trước mặt càng lúc càng sáng, Tạ Uyển Nhi hưng phấn lắc lắc mông. Nhưng khi cô dừng lại, lại phát hiện thân xe vẫn đang lắc lư dữ dội, tách khỏi đường ray ban đầu.

Vận xui quấn quanh thân xe đang kéo nó lăn về phía vực sâu u minh.

Tạ Uyển Nhi bị xóc trong xe, va đập lung tung, đau nhức khắp người, cuối cùng còn bị văng ra khỏi xe, lăn lông lốc trong không gian đen trắng đan xen.

Mãi lâu sau, cô mới ngừng lăn, nhưng thân thể lại cảm thấy cứng đờ, như không phải của mình vậy, không thể điều khiển được.

U minh vốn không âm thanh, vậy mà bên tai cô lại vang lên tiếng khóc than thê lương, trong đó giọng một người phụ nữ to nhất.

Cứ gào lên: "Uyển Uyển! Uyển Uyển của mẹ! Sao con lại để người già tiễn người trẻ, con mới hai mươi tư tuổi sao lại nghĩ quẩn thế!"

Nghe có người gọi tên mình, Tạ Uyển Nhi muốn ngồi dậy, muốn đáp lại, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không cử động được.

Khứu giác vẫn còn, mũi ngửi thấy mùi hương khói.

Vốn ngửi thấy mùi này cô phải thấy đói, nhưng giờ lại thấy khó chịu, muốn ho mà ho không được.

Trong phòng tiếng trống chiêng inh ỏi, tiếng kèn xé tai, một ông lão cất giọng hô: "Mời người thân xem mặt người quá cố lần cuối—"

Rồi Tạ Uyển Nhi cảm thấy xung quanh đứng đầy người, tất cả đều đi vòng quanh cô không ngừng. Quay đi quay lại, trên người cô bị đặt thứ gì đó, mu bài tay hơi ngứa ngáy.

Giống như Hắc Bạch Vô Thường cầm gậy đám ma gãi ngứa cho cô.

Tạ Uyển Nhi thực sự không chịu nổi nữa, ra sức vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc trên cơ thể, đột ngột mở mắt, dồn hết sức nâng cái thân thể cứng đờ dậy.

Ngay lập tức, cả căn phòng bùng nổ những tiếng hét chấn động trời đất, có thể sánh ngang với tiếng gào thét của ác quỷ bị tra tấn ở tầng mười tám địa ngục.

"Á— Xác chết sống lại rồi!"

"Cứu mạng— Cố Uyển Uyển đến đòi mạng rồi."

"Tôi trả lại cô son môi, quần áo giày dép đều trả lại cô hết, đừng tìm tôi."

"Tôi không cố ý cướp bạn trai của cô đâu, anh ta chủ động tán tỉnh tôi trước, tôi không—"

Tạ Uyển Nhi ngồi trong quan tài, ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy những người đang khóc lóc kêu gào dưới đất.

Họ bò, họ chạy, đạp đổ vòng hoa, lật đổ bàn ghế, tất cả đều lăn lộn bò lê bò càng chạy ra cửa.

Ngay cả người đàn ông vốn ngồi xe lăn, mặc vest đen cũng như một phép màu y học, đứng bật dậy được.

Chỉ là anh ta không hoảng loạn như những người khác, chỉ sắc mặt tái nhợt, đồng tử co giãn nhìn chằm chằm vào cô.

Tạ Uyển Nhi có phần không hiểu ra sao, lại ngửi thấy mùi hương khói quen thuộc, cô liếʍ môi, xoay cái cổ cứng đờ, quay đầu lại.

Chỉ thấy một tấm ảnh đen trắng đặt giữa bàn, xung quanh được bao bọc bởi một vòng hoa trắng nhỏ xinh.

Cô gái trong ảnh trông cũng bằng tuổi cô, chỉ mới ngoài hai mươi, mái tóc đen mượt buông xuống hai vai, tôn lên khí chất thanh lãnh, đôi mắt trong trẻo nhưng cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, như không nhiễm bụi trần.