Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 26

Cô chọn một chiếc áo khoác dạ lạc đà họa tiết kẻ cổ điển, bên trong là áo len cổ cao màu đen, vừa đơn giản lại thanh lịch. Một phong cách không quá nổi bật nhưng vẫn đủ để gây ấn tượng.

Khi đang bước qua dòng người tấp nập, tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên từ phía trước khiến cô dừng lại theo phản xạ nghề nghiệp. Nhìn thấy một chiếc kem rơi xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm.

Định bước tiếp, ánh mắt cô vô tình dừng lại trước một hình bóng quen thuộc bên khung cửa kính của McDonald’s.

Có người mà dù chỉ thoáng qua cũng không thể bỏ lỡ.

Nụ cười khẽ nở trên gương mặt lạnh lùng của Trì Quất.

Duyên phận giống như một đứa trẻ tinh nghịch, luôn tìm cách tạo ra những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Vòng đi vòng lại, họ lại gặp nhau.

Ngồi bên cửa kính, Tô Kiều đang cầm chiếc hamburger, nhai từng miếng một cách chăm chú. Biểu cảm bực dọc trên khuôn mặt phồng lên khiến Trì Quất thấy đáng yêu đến lạ.

Trì Quất bước lại gần, tay giấu sau lưng, ánh mắt chăm chú quan sát. Cô muốn biết phản ứng của Tô Kiều khi nhìn thấy mình sẽ ra sao.

Lúc này, Tô Kiều đang ủ rũ. Cô vừa chi một số tiền lớn để mua suất ăn, nhưng món quà tặng phiên bản giới hạn lại đã hết. Suy nghĩ xem 56 tệ có thể mua được bao nhiêu thịt ba chỉ, cô thở dài. Nếu bà biết chuyện này, chắc chắn sẽ mắng cô một trận.

Đột nhiên, bóng dáng bên ngoài cửa kính khiến cô ngẩng đầu lên. Ban đầu, cô không nhận ra Trì Quất với cặp kính trên mặt.

Cô nghiêng đầu ngơ ngác, cho đến khi ánh mắt chạm phải đôi mắt sáng ngời quen thuộc, một thế giới bí ẩn từng làm cô mê mẩn lại mở ra.

Trì Quất thổi nhẹ lên cửa kính, vẽ một khuôn mặt cười ( ^_^ ) để chào “chú gấu nhỏ” đang bĩu môi.

“Ơ!?”

Tô Kiều không biết là do bị nghẹn bởi đồ ăn trong miệng hay bị người phụ nữ xinh đẹp bất ngờ xuất hiện dọa sợ. Cô vỗ ngực để lấy lại nhịp thở, hấp tấp uống một ngụm lớn Coca để trấn tĩnh.

Trì Quất bước qua cửa chính của tiệm McDonald, mỗi bước đi đều thanh thoát. Hương vị dầu mỡ từ đồ ăn nhanh vốn tràn ngập trong không khí giờ đây nhường chỗ cho mùi tuyết tùng thoang thoảng từ cô.

Cô ngồi xuống bên cạnh “Gấu nhỏ”, nghiêng đầu nhìn vào khay đồ ăn trước mặt Tô Kiều: “Bữa tối mà chỉ ăn thế này thôi sao?”

Trì Quất không có ý khinh thường đồ ăn nhanh, nhưng lại rất để tâm đến việc người nào đó đang bị thương không nên ăn đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe.

"Tôi muốn cái đó!" Tô Kiều như một học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, tủi thân chỉ vào chiếc màn hình đang chiếu vòng lặp đoạn quảng cáo về bộ đồ chơi bộ đàm: “Nhưng mà hết mất rồi, hết rồi!”

Trì Quất nhìn theo hướng ngón tay cô, nhướn mày, môi khẽ nhếch thành một nụ cười mỉm. Hóa ra là vì không có được món đồ chơi yêu thích mà ăn như thể đang hờn cả thế giới.

Cô không nhịn được cười: “Không lấy được đồ chơi mà đã ỉu xìu thế này. Cảnh sát Tô năm nay mới tròn ba tuổi à?”

“Tôi...” Tô Kiều muốn phản bác, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Trì Quất đã vội vàng né tránh.

Hôm nay, bác sĩ Trì thật sự rất đặc biệt.

Trong ấn tượng của Tô Kiều, Trì Quất luôn mang dáng vẻ giản dị, thuần khiết. Nhưng giờ đây, người ngồi bên cạnh cô, với lớp trang điểm nhẹ nhàng, bộ trang phục đời thường ngoài chiếc áo blouse trắng thường thấy, và mái tóc được uốn phồng gợn sóng, khiến cô không thể rời mắt.

Đây là lần đầu tiên Tô Kiều thấy một bác sĩ Trì mang hơi thở đời sống như thế, thanh lịch mà vẫn tao nhã, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào xung quanh, đặc biệt là đôi kính điểm xuyết thêm khí chất.

“Tôi chỉ vì muốn bộ đàm mới mua suất ăn này thôi.” Tô Kiều cúi đầu bối rối, tay gần như bóp nát chiếc bánh hamburger.

Trì Quất liếc nhìn đồng hồ, tiện tay rút chiếc bánh đã bị bóp nát khỏi tay cô: “Em gái tôi hẹn ăn tối, cô đi cùng tôi.”

Đây không phải là một câu hỏi để thương lượng.

Mặc dù giọng điệu cô nhẹ nhàng, nhưng hành động lại tràn đầy sự cương quyết không thể từ chối.

Thật ra, việc dẫn Tô Kiều đi cùng trong buổi họp mặt gia đình của Trì Cẩn là một điều không hợp lý, không giống phong cách luôn cẩn trọng của cô. Nhưng cô muốn, rất muốn.

Giống như Trì Cẩn muốn dẫn bạn trai về ra mắt để cô thẩm định vậy.

Tô Kiều vội vàng xua tay: “Không được đâu! Đây là bữa tối gia đình của cô, tôi chỉ là người ngoài...”

“Ưʍ...”

Trì Quất nhặt một miếng khoai tây chiên, nhét vào miệng cô: “Có cô ở đó, tôi sẽ ăn ngon miệng hơn.”

Nhân lúc “Gấu nhỏ” chưa kịp từ chối, cô nhanh chóng đưa ra lý do thuyết phục hơn: “Em gái tôi có bạn trai mới, muốn tôi kiểm tra giúp. Cô làm gì nhỉ?”

Mỗi khi bác sĩ Trì nói một điều bất ngờ, Tô Kiều đều ngơ ngác chớp mắt.

Giữa việc kiểm tra bạn trai em gái và nghề nghiệp của cô chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng qua một tia sáng lóe lên trong đầu, cô cũng miễn cưỡng kết nối được logic của chúng.