Không muốn bàn thêm về gia đình, Trì Quất chuyển hướng: “Thầy lại nhắm được vị thanh niên ưu tú nào nữa đây?”
“Là một bác sĩ phẫu thuật tim mạch ở bệnh viện trung tâm. Lần trước gặp cậu ấy trong buổi hội thảo. Vừa từ nước ngoài trở về, thành tích chuyên môn không kém gì cô, tuổi tác lại tương đương, ba đời làm nghề y, gia đình gia giáo. Quan trọng nhất là cậu ấy đẹp trai và còn độc thân.” Tiêu Khải Thư thao thao bất tuyệt, không tiếc lời ca ngợi người mà ông lựa chọn.
Ông dựa vào ghế, thưởng thức trà, như đang cảm thán về con mắt tinh đời của mình: “Điều kiện như vậy khó tìm lắm. Cô nên đi gặp thử, biết đâu lại hợp.”
Trì Quất nhìn ông với ánh mắt trêu chọc: “Người như vậy chắc không thiếu người theo đuổi, cần gì phải nhờ đến mai mối?”
“Cô thì đừng nói người ta, nhìn lại mình đi. Tôi trước giờ không ép cô, nhưng lần này nhất định phải gặp. Nếu không sau Tết, tôi sẽ tổ chức buổi gặp gỡ liên viện, cho cô KPI luôn.”
Trì Quất nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Cha tôi tìm thầy đúng không?”
Viện trưởng vội phủ nhận: “Không có đâu, hoàn toàn là tôi tự lo cho cô thôi.”
Trì Quất đứng dậy: “Chiều nay tôi có ca phẫu thuật, tôi đi trước.”
Cô biết chuyện mai mối nếu đã bắt đầu thì sẽ khó dừng lại, phải chặn ngay từ đầu.
Tiêu Khải Thư gọi với theo: “Bận thì bận, nhưng phải để tâm đến chuyện này. Tôi sẽ sắp xếp gặp mặt, ăn một bữa không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
“Để xem đã.”
Trở lại văn phòng, ánh mắt Trì Quất dừng lại trên bàn làm việc.
Một bó hoa hồng Freud kiêu sa và lạnh lùng nằm đó, đẹp đến mức không thể từ chối nhưng cũng khiến cô cảm thấy nhói đau.
‘Em vô tình bước vào giấc mơ của tôi, biến trái tim tôi thành một khu vườn đầy hương sắc. Từ đó, em là tín ngưỡng, là sự bình yên, là niềm hy vọng vĩnh cửu.’
Người từng thì thầm những lời ấy bên tai cô… đã trở lại.
“Bà ơi, hôm nay đội tổ chức tiệc chào mừng cháu trở lại làm việc. Mọi người nằng nặc đòi đi ăn tối, nên cháu không về nhà ăn cơm đâu nhé.”
Tô Kiều đứng lẻ loi giữa dòng người tấp nập trên phố, báo tin cho bà bằng giọng nói vui vẻ như thể lời nói dối kia là sự thật.
Thực tế, việc quay lại đội hình sự giống như bị nhốt vào một chiếc l*иg sắt. Tin đồn tràn lan, đồng nghiệp cũ lạnh nhạt, thậm chí đã mấy ngày trôi qua mà cánh cửa phòng giám đốc vẫn chưa một lần mở ra đón cô.
Nỗi đau đớn từ khắp nơi ập đến khiến cô khó mà nuốt trôi, nhưng cô lại tự nhủ đây là hình phạt dành cho mình, nên chấp nhận nó như một điều tất yếu.
Duy chỉ có bà là vô tội. Người đã vì cô mà tảo tần cả đời, đến giờ vẫn chưa được hưởng một ngày an nhàn. Mang những cảm xúc tiêu cực về nhà là điều cô tuyệt đối không cho phép. Đó là cách duy nhất cô có thể bày tỏ lòng hiếu thảo.
Cúp điện thoại, Tô Kiều thở dài một hơi, nụ cười tươi tắn trên môi dần lụi tắt.
Bỏ hai tay vào túi áo để xua bớt cái lạnh, cô bước đi vô định giữa dòng người qua lại, tìm cách gϊếŧ thời gian sau giờ làm.
Giữa sự náo nhiệt của phố phường, cô vẫn cảm thấy cô đơn đến mức không thể chạm vào niềm vui. Như thể cả thế giới đều đang hạnh phúc, chỉ có cô là không thể.
Đến khi định thần lại, ánh mắt cô vô tình dừng trên màn hình quảng cáo lớn của phố đi bộ. Hình ảnh món gà rán mới ra lò của McDonald’s thu hút sự chú ý của cô.
Cô bỗng cảm thấy thèm thuồng. Có lẽ, trong cô vẫn còn một đứa trẻ chưa lớn, bởi gà rán và hamburger luôn dễ dàng làm cô động lòng, chưa kể đến món đồ chơi đi kèm cũng thật hấp dẫn.
Đó là một cặp bộ đàm hình nhân vật hoạt hình, được gắn mác phiên bản giới hạn, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
“Hay thử mua nhỉ?”
Ý nghĩ vừa lóe lên đã bị cô gạt phắt, lắc đầu vài cái như để xua đi sự cám dỗ. Không nên phung phí tiền bạc.
Nhớ đến hoàn cảnh tài chính không mấy dư dả của mình, nụ cười trên môi Tô Kiều càng trở nên chua chát. Cô có thể đối mặt với sinh tử, nhưng bỏ ra 56 tệ cho một suất ăn dường như còn khó khăn hơn.
Ngày trước cô không như vậy. Nhưng đó là chuyện của ngày trước.
Nghĩ lại, không ai chào đón cô trở lại làm việc, nhưng cô vẫn có thể tự tạo ra chút không khí vui vẻ cho mình. Dù có chút lẻ loi và mỉa mai, nhưng ít ra đó cũng là một kiểu ăn mừng.
Bàn tay trong túi áo siết chặt lại, như gom đủ dũng khí.
“Mua đi! Coi như ăn mừng một ngày đặc biệt.”
“Tôi vừa tới phố đi bộ, mọi người cứ gọi món trước đi, lát nữa tôi đến.” Trì Quất nhận lời mời của em gái, bữa tối được đặt ở nhà hàng xoay trên tầng cao của khách sạn W.
Khuôn mặt thanh tú của cô không cần đến lớp trang điểm đậm. Một chút phấn nhẹ nhàng đủ tôn lên làn da trắng ngần. Chiếc kính gọng trong thanh mảnh càng làm tăng vẻ tri thức. Thay vì kiểu tóc buộc đuôi ngựa thường ngày, hôm nay cô để xõa tự nhiên, càng toát lên khí chất nhẹ nhàng, điềm đạm.