Cô là chủ quán bar này.
Trì Quất kéo ghế cao ngồi xuống, không chào hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn bartender bày các loại rượu cần dùng.
“Cậu hôm nay về Trì gia à?” Mạnh Thường Niệm khuấy nhẹ ly Whiskey Sour trước mặt, tiếng đá va vào ly vang lên như gõ vào lòng Trì Quất.
Trì Quất mệt mỏi xoa cổ, khẽ gật đầu, vẫn ít nói như mọi khi.
Mạnh Thường Niệm trách móc: “Làm bạn với cậu thật mệt mỏi. Chuyện gì cũng phải đoán. Nói đi, ba mẹ cậu lại làm khó gì cậu nữa?”
Bartender đặt ly cocktail lên đế lót, nhẹ nhàng đẩy về phía Trì Quất.
“Cảm ơn.” Trì Quất nhấp một ngụm nhỏ, hương vị không đổi, giống như cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị của cô.
“Còn có thể làm khó gì nữa? Định kỳ gọi về nhà, mắng mỏ một trận rồi...”
Cô đột ngột im bặt, như thể có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng. Cô không muốn, hoặc không thể, gọi thẳng tên một ai đó.
Mạnh Thường Niệm vừa định nhấp một ngụm rượu, lại dừng lại: “Này, nói nửa chừng thế này làm người ta tò mò quá.”
Trì Quất khẽ lắc ly rượu, cổ họng như nghẹn lại, cuối cùng vẫn không nuốt nổi sự thật: “An Gia Khâm ngày kia về nước. Họ muốn tôi ra sân bay đón cô ấy.”
“Có những người nên ở yên trong quá khứ. Tự dưng đội mồ sống dậy là có ý gì? Còn cậu, cậu nghĩ sao?” Mạnh Thường Niệm phản ứng mạnh mẽ hơn nhiều, giọng nói đầy bức xúc.
“Có gì để nghĩ đâu? Cô ấy về thì liên quan gì đến tôi?” Trì Quất bình thản đáp, nhưng lại uống một ngụm rượu lớn, như muốn dùng vị rượu để nuốt trôi những ký ức khó tiêu hóa.
Mạnh Thường Niệm cụng ly với cô, nửa đùa nửa thật: “Cái vẻ tuyệt tình này của cậu thật quyến rũ, tôi thích lắm~”
Trì Quất tựa tay lên má, nhìn những gợn sóng trong ly rượu một cách ngẩn ngơ. Suy tư một lát, cô đổi chủ đề: “Thường Niệm, tôi có một câu muốn hỏi cậu.”
“Nếu là về gia đình hay sự nghiệp, tôi chẳng có cao kiến gì. Nhưng nếu là chuyện tình cảm, tôi có thể chỉ vài mẹo nhỏ. Có điều, với một người miễn nhiễm tình yêu như cậu, chắc chẳng cần dùng đến đâu.”
“Thôi, bỏ đi.” Trì Quất khiến Mạnh Thường Niệm tò mò, nhưng rồi rút một tờ tiền từ ví, đặt dưới ly rượu: “Báo cáo cho hội thảo vẫn chưa viết xong. Tôi về trước.”
“Chậc, cậu đúng là chẳng biết làm người ta bớt tò mò. Muốn hỏi lại không hỏi, câu cá cũng chẳng ai câu kiểu này!” Mạnh Thường Niệm lầm bầm vài câu, nhưng cũng quen với tính cách của bạn, chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Người phụ nữ này, sự bướng bỉnh kỳ lạ của cô, chưa ai từng kéo lại được.
Bước ra khỏi quán bar, Trì Quất hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh như băng len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể, làm dịu đi sự mơ màng do rượu mang lại.
Đi qua khu phố thương mại, ánh đèn neon rực rỡ xua tan bóng tối. Thế nhưng, bóng dáng cô đơn của cô lại chẳng hòa nhập nổi với sự phồn hoa xung quanh.
Bỗng, một bóng dáng đội mũ len xuất hiện, vội vã băng qua đám đông. Trong tay người ấy ôm một chiếc túi vải bông xù. Dáng người cao ráo, thẳng tắp, nổi bật giữa dòng người.
Khi hai kẻ cô độc tình cờ gặp nhau giữa phố phường hào nhoáng, dường như mọi ánh sáng và màu sắc đều chỉ dành riêng cho họ.
Mọi thứ xung quanh bỗng nhạt nhòa, tiếng ồn lặng im. Thời gian như chậm lại, cả hơi thở cũng trở nên dịu dàng.
Tô Kiều ôm chặt chiếc áo cần mang đi giặt, cô vẫn chưa tìm được tiệm giặt ưng ý, vòng đi vòng lại khiến hơi thở có phần gấp gáp.
Khi nhìn thấy bác sĩ Trì, cô cảm giác như bị bắt quả tang. Sự bối rối kỳ lạ khiến cô vô thức siết chặt túi vải trong tay.
Trong mắt Trì Quất, “Gấu Nhỏ” đội mũ len trông sạch sẽ, dễ thương. Vẻ bối rối không giấu được ấy thật buồn cười.
Đi trên phố thế này, có gì mà phải căng thẳng?
Tô Kiều muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại lần “nói năng không suy nghĩ” trong xe, cô quyết định thận trọng hơn: “Cô... ừm... thật tình cờ...”
Trì Quất nhìn cô lắp bắp, nở một nụ cười thoáng buồn, ẩn chứa chút áy náy muộn màng: “Nơi nào cũng gặp được cô. Duyên phận thật kỳ lạ.”
Duyên phận sao? Thật sự rất kỳ lạ.
Từ lần gặp đầu tiên, thế giới như biến thành một vòng tròn mà mỗi bước đi đều dẫn đến cuộc tái ngộ. Nhỏ bé đến mức chỉ cần nhìn là thấy người mình muốn gặp.
Rõ ràng, giữa biển người mênh mông.
“Tôi đoán áo của cô đắt tiền lắm, nên định tìm một tiệm giặt là thật tốt. Nhưng đi cả buổi vẫn chưa tìm được.” Tô Kiều giơ chiếc áo trong tay, cố gắng giải thích lý do cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Cô nhăn mũi, khẽ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ người Trì Quất: “Cô... uống rượu à?”
“Ừ. Giờ nghỉ, uống một chút không sao.”
Trì Quất luôn có vẻ hờ hững, như thể mọi thứ trên đời đều nhạt nhẽo. Cô không nhận ra, giọng Tô Kiều đầy lo lắng.
Có lẽ từ khi rời khỏi nhà họ Trì, cô đã quên mất cách gỡ bỏ lớp gai phòng vệ quanh mình.
“Tôi chỉ muốn hỏi, cô lái xe à?” Giọng Tô Kiều mất đi sự ấm áp, nghiêm nghị như đang xử lý tai nạn giao thông.