Xuyên Thư: Ta Trở Thành Bảo Bối Của Sư Tôn Phản Diện

Chương 18

Chương 18: Sư tôn bỗng đột nhiên trở lên ôn nhu.

“Sao không thể so sánh? Giường này là của vi sư, trừ ngươi ra cũng chỉ có vi sư ngủ trên đó, mà giường này còn dính đầy mùi hương của vi sư, vi sư ngủ trên nó nhiều năm như vậy, đã cùng nó hòa làm một thể, nó, còn tượng trưng cho vi sư.”

Ngọc Thanh Hàn nghiêm trang trợn mắt nói dối, hết lần này tới lần khác phối hợp với khuôn mặt nghiêm túc kia, còn trông rất đáng tin cậy.

Ôn Húc mở to hai mắt, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Ngọc Thanh Hàn, cái này... quả thật là logic mạnh mẽ a!

Phải làm sao đây? Cậu đột nhiên cảm giác Ngọc Thanh Hàn nói rất có lý!

Cậu thậm chí còn cảm giác trên người mình toàn là mùi hương của đối phương, mùi hương lạnh lùng nhàn nhạt này, giống như hoa mai trắng trong tháng chạp mùa đông, tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo.

Hương thơm vẫn quanh quẩn chóp mũi, vương vấn trong gió không tan.

Ôn Húc nhịn không được nhớ lại cảnh tượng mình lúc trước bị Ngọc Thanh Hàn ôm vào trong ngực, lúc đó mùi hương lạnh lẽo này vây quanh cậu, từ khoang mũi hít vào lan ra khắp người.

“A Húc à, mặt ngươi đột nhiên đỏ quá.”

"Mặt đỏ? Có sao?” Ôn Húc lập tức lấy tay sờ mặt, có đỏ hay không cậu không biết, nhưng cảm giác có chút nóng là thật.

"A Húc có phải cũng cảm thấy vi sư nói rất có lý đúng không?" Ngọc Thanh Hàn đột nhiên tiến về phía trước, cách mặt Ôn Húc chỉ có một hai nắm tay, hơi thở ấm áp phun lên khuôn mặt trắng nõn kia.

Ôn Húc kìm không được ngửa người ra sau, mắt to nhanh chóng chớp chớp hai lần, hơi thở thoáng có chút run run nói: "Sư tôn…nói tương đối hợp lý, đệ tử không có lời gì phản bác......”

Cậu cũng không muốn thừa nhận những lời Ngọc Thanh Hàn nói kia là đúng, nhưng cậu lại sợ nói thật sẽ khiến Ngọc Thanh Hàn mất hứng, nên cũng đành thuận theo nói tiếp.

"Vậy đồ nhi ngoan có phải nên chịu trách nhiệm với vi sư không?" Ngọc Thanh Hàn vẫn duy trì tư thế khom lưng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Ôn Húc.

Điều này khiến cho Ôn Húc cảm giác mình giống như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy hoảng loạn như ngồi trên đống lửa, như kim chích trên lưng.

Ôn Húc không tự chủ được nuốt nước miếng, kiên trì nói: "A... A... Sư tôn thật đúng là biết nói đùa, nói có lý và chịu trách nhiệm là hai chuyện khác nhau, đệ tử có tài đức gì mà có thể chịu trách nhiệm với sư tôn!"

Ba mươi sáu kế, chạy thượng sách!

Ôn Húc nói xong, thì đột nhiên lăn một vòng trên giường, sau đó từ cuối giường đi xuống, bởi vì quá hoảng hốt lăn từ trên giường xuống, cậu suýt chút nữa là ngã xuống đất.

“Đệ tử còn có chút việc nên về trước, ngày mai lại đến hầu hạ sư tôn, sư tôn nghỉ ngơi sớm một chút! Chúc người ngủ ngon!”

Ôn Húc nở một nụ cười thật tươi với Ngọc Thanh Hàn, rồi sau đó... xoay người bỏ chạy.

Ngọc Thanh Hàn nhíu mày, không nghĩ tới tiểu đồ đệ của mình lại rời đi như vậy, thật sự là quá đáng yêu.

Nếu những người khác ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, rằng khuôn băng sơn cũng sẽ nở nụ cười, nó giống như đông tuyết mùa đông tan, và như gió xuân vậy.

Thật là quá ngạc nhiên.

Chỉ tiếc là không một ai nhìn thấy cảnh này.

Ngọc Thanh Hàn cúi đầu nhìn đôi giày nhỏ màu trắng trên mặt đất, hắn có thể nhìn ra được, chân của chủ nhân đôi giày chắc chắn không lớn.

“Chạy nhanh như vậy có ích lợi gì? Lát nữa còn không phải quay lại lấy giày.”

Ngọc Thanh Hàn lẩm bẩm, cong khóe môi ngồi xuống bên giường, ung dung chờ tiểu tử kia trở về lấy giày.

Kết quả người không đợi được, lại nghe một tiếng: "Ai ui!”

Ngọc Thanh Hàn cau mày lập tức đứng lên, xách theo đôi giày như một trận gió bay ra ngoài, vừa ra ngoài liền thấy tiểu đồ đệ ngồi trên mặt đất trước cửa thư phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nheo lại, đau đớn ôm chân trái của mình.

Ngón chân trắng nõn đều đỏ.

Ngọc Thanh Hàn nhìn mặt đất bằng phẳng ngay cả ngưỡng cửa cũng không có, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi xổm xuống: "Cho ngươi chạy nhanh như vậy, mặt đất bằng phẳng mà cũng có thể ngã sấp xuống, mặt nhăn thành như này, xem ra là rất đau?"

Khóe miệng Ôn Húc nhếch lên thật cao, mạnh mẽ gật đầu hai cái nói: "Đau! Đau đến muốn khóc!”

Nếu mang giày ngã sấp xuống chắc chắn sẽ không đau như vậy, nhưng cậu lại không mang, ô ô ô đều do Ngọc Thanh Hàn, luôn nói những lời cậu không thể chống đỡ được!

Ngọc Thanh Hàn nhìn tiểu đồ đệ đang rưng rưng nước mắt, trông rất khiến người ta đau lòng, giọng hắn vô thức dịu xuống nói : "Nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, đưa tay ra một chút, để vi sư nhìn xem.”

Ôn Húc rất nghe lời đưa tay ra một chút, để lộ ngón chân trắng nõn mượt mà nhìn qua rất đáng yêu.

Cậu không biết Ngọc Thanh Hàn muốn làm gì, chỉ thấy đối phương đột nhiên cúi đầu, tư thế giống như muốn hôn chân mình.

Ôn Húc mở to hai mắt, ngay khi cậu do dự có nên thu chân lại hay không, thì Ngọc Thanh Hàn đột nhiên thổi một hơi vào ngón chân.

Sau đó cậu liền phát hiện ngón chân không còn đau nữa.

“!!!” Ôn Húc vẻ mặt khϊếp sợ, còn lấy tay nhéo ngón chân, hưng phấn nói:" Không còn đau nữa! Sư tôn người thật lợi hại! Người vừa mới thổi cái gì vậy? Lại thần kỳ như thế! Cảm giác như cũng không cần Mộ Dung tiên sinh giúp nữa!

"Tên Mộ Dung Văn Ngọc kia vẫn là rất quan trọng, khẩu khí này chỉ có thể làm ngừng đi một chút đau đớn nhẹ, nếu ngươi đem đầu ngón chân ngã gãy, cho dù là vi sư thổi một trăm hơi cũng không đủ." Ngọc Thanh Hàn đem giày đặt trước mặt Ôn Húc: "Mang giày cho cẩn thận, về sau đi đường vững vàng một chút, không cần hoảng hốt như vậy, nếu ngươi lại ngã nữa, vi sư cũng sẽ không thổi cho ngươi.”

Ôn Húc nhớ tới gương mặt nghiêm túc ôn nhu của Ngọc Thanh Hàn khi vừa mới thổi ngón chân của mình, cậu liền cảm thấy hai chữ "thổi" này cứ bay tới bay lui xung quanh đầu cậu.

Dường như thứ Ngọc Thanh Hàn thổi không phải chân của cậu, mà là tâm.

Aaaaaaaaa! Vì sao Ngọc Thanh Hàn lại đột nhiên thay đổi như vậy?

Ôn Húc nhớ rõ lúc mình vừa mới xuyên qua, Ngọc Thanh Hàn đã lạnh lùng vô tình ném cậu vào trong hồ nước lạnh, lời nói phát ra từ đôi môi mỏng của hắn so với nhiệt độ âm ba mươi độ còn lạnh hơn.

Kết quả bây giờ nam nhân này lại dịu dàng như một người mẹ hiền!

Ôn Húc nghiêm trọng hoài nghi Ngọc Thanh Hàn có phải là cầm nhầm kịch bản hay không, nhất định là hắn đã vụиɠ ŧяộʍ cùng Nguyên Tu Trúc trao đổi linh hồn!

“Ngươi ngơ ngác ngồi ở chỗ này làm gì? Còn không mau mang giày vào, chẳng lẽ là chờ vi sư tự mình mang cho ngươi?" Ngọc Thanh Hàn nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên cùng ánh mắt nghiêm nghị, thoạt nhìn rất nghiêm túc lạnh lùng.

Ôn Húc : “…”

Xem ra vừa rồi đều là ảo giác của cậu, Ngọc Thanh Hàn vẫn là Ngọc Thanh Hàn!

Hắn không thể dịu dàng hơn một chút sao?

Loại cảm giác này giống như là pháo hoa tuy rằng rất đẹp, nhưng rất sớm sẽ tiêu tán ở trong bầu trời đêm, chỉ để lại ảo mộng vô biên.

Ôn Húc không dám trực tiếp phàn nàn, cậu chỉ có thể thầm oán vài câu, rồi sau đó tức giận mang giày đứng lên.

"Không dám làm phiền sư tôn, đệ tử tự mình có tay, đa tạ sư tôn vừa rồi đã giúp đệ tử hết đau, đệ tử cảm thấy rất biết ơn, chỉ là bây giờ cũng không còn sớm, trời đã tối, ngày mai đệ tử lại đây chờ sư tôn sai khiến!"

Ôn Húc cung kính kính nói xong những lời này, lập tức xoay người rời đi, bóng lưng kia giống như là một con mèo nhỏ xù lông, có chút không hài lòng rời đi.

Phía sau, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ngọc Thanh Hàn chậm rãi toát ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, mơ hồ có thể thấy được tia đỏ.

Tiểu đồ đệ giống như là tức giận.

Trông càng đáng yêu hơn.