Xuyên Thư: Ta Trở Thành Bảo Bối Của Sư Tôn Phản Diện

Chương 17

Chương 17: Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm với vi sư

Cả khuôn mặt của Ôn Húc đều vùi vào khuỷu tay, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng, lúc trước bị Ngọc Thanh Hàn cưỡng hôn cậu cũng chưa từng xấu hổ như vậy.

Ôn Húc cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì lúc ấy cậu quá sợ hãi, nên chỉ quan tâm đến nỗi sợ mà không hề nghĩ tới việc xấu hổ.

Nhưng vừa rồi......

Ánh mặt trời vừa phải, gió nhẹ không khô, bầu không khí tốt như vậy, Ngọc Thanh Hàn lại đột nhiên nói chuyện bên tai cậu, vốn giọng nói của hắn đã rất dễ nghe, sau khi gỡ bỏ lớp băng tuyết chỉ còn sự ôn nhu, như một chiếc loa siêu trầm nổ tung bên tai cậu.

Ôn Húc cuối cùng cũng có thể hiểu được cái gọi là "giọng nói có thể làm cho lỗ tai mang thai", giọng nói của Ngọc Thanh Hàn thật sự là rất tuyệt vời!

Nó không chỉ khiến lỗ tai cậu tê dại, mà trái tim cậu cũng tê dại.

Ôn Húc càng nghĩ càng cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, không được không được, cậu không thể nghĩ tiếp!

Lại nói tiếp, cậu trước kia đi học lúc cũng gặp qua bạn học có giọng nói dễ nghe, nhưng ngoại trừ cảm thấy dễ nghe cậu cũng không có ý nghĩ gì khác, lại càng sẽ không cảm thấy thẹn thùng, tim đập thình thịch.

Đều do Ngọc Thanh Hàn lớn lên quá đẹp trai, dáng người hoàn hảo, giọng nói lại dễ nghe muốn chết, cái này thì ai có thể cưỡng lại được!

Quả thực là nam nữ đều ăn sạch! Không được không được cậu phải khống chế chính mình, không thể suy nghĩ lung tung nữa, nếu không cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng cong mất!

Ôn Húc nhịn không được ngẩng đầu lên, định liếc nhìn Ngọc Thanh Hàn một cái, kết quả lại vô tình đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Đôi mắt hẹp dài sắc bén, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, cảm giác áp bách mười phần.

Ôn Húc không hiểu sao lại có cảm giác nhìn lén bị người ta bắt gặp, cậu vội vàng cúi đầu, rụt cổ như đà điểu.

Khóe môi lạnh lùng cứng rắn của Ngọc Thanh Hàn bất giác nhếch lên vài phần, đôi mắt đen cũng nhiễm một tia ý cười như có như không.

Tiểu tử kia cũng thật đáng yêu, xem ra giữ người ở chỗ này là một lựa chọn đúng đắn.

Hôm nay Ngọc Thanh Hàn cuối cùng cũng có được loại cảm giác nuôi sủng vật, có thể tùy tiện trêu chọc.

Thú vị, thật là thú vị.

……

Ôn Húc thật sự rất là buồn ngủ, không bao lâu sau cậu liền ngủ thϊếp đi, đầu nghiêng ra lộ một nửa khuôn mặt, hai gò má trắng nõn lằn ra chút dấu đỏ.

Ngọc Thanh Hàn nhìn tiểu đồ đệ ngủ như vậy khẳng định không thoải mái, hắn không chút nghĩ ngợi mà bước tới, khom lưng ôm người bế lên.

Sau khi ôm cậu, hắn lại suy tư, nên để người ngủ ở đâu đây?

Toàn bộ Phi Vũ Điện chỉ có một cái giường, một cái giường mềm, và một cái ghế nằm.

Ghế nằm ngủ không thoải mái bằng giường mềm, giường mềm ngủ không thoải mái bằng giường.

Ngọc Thanh Hàn cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ đang ngủ say trong ngực, suy nghĩ một chút rồi xoay người ôm cậu vào phòng ở phía bắc.

Trong Phi Vũ Điện có tổng cộng có bốn khu vực đông tây nam bắc, phía nam là nơi vừa vào cửa, thường dùng để nghị sự.

Phía đông xem như thư phòng, là nơi nghỉ ngơi. Phía bắc là nơi Ngọc Thanh Hàn nghỉ ngơi, nơi này còn có cửa sau, bên ngoài là nơi thích hợp cho rắn trú ngụ(nghỉ ngơi). Phía tây tạm thời trống không.

Ngọc Thanh Hàn đặt Ôn Húc lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng phía bắc, thân thể bé nhỏ của cậu chìm vào chiếc giường vừa lớn vừa rộng, khiến thân thể của Ôn Húc trông càng nhỏ nhắn hơn.

Ngọc Thanh Hàn khom lưng cởi giày cho Ôn Húc, sau đó duỗi thẳng người cậu đặt ngay ngắn, rồi đắp chăn mỏng cho cậu.

Từ khi nào mà tông chủ của Vô Cực tông lại hầu hạ một người như thế này, và từ khi nào lại để cho người khác ngủ trên giường của mình.

Ngọc Thanh Hàn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Hắn chỉ nhớ là hôm qua tiểu tử kia bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch suýt chút nữa là ngất đi, sau đó lại bị chính mình cắn vào cổ trúng độc, kết quả cậu không bị dọa ngất mà ngược lại, lại bị trúng độc mà hôn mê bất tỉnh.

Dùng một chữ để hình dung, đó chính là thảm, vì vậy trái tim luôn lạnh lùng cứng rắn của Ngọc Ngọc Hàn đột nhiên bỗng trở nên mềm mại.

Coi như là một chút bồi thường cho tiểu đồ đệ đi, dù sao tiểu đồ đệ cũng đã nằm trên giường này một lần rồi, nên nhiều thêm lần này cũng không sao.

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu vào trong điện vô cùng rực rỡ, lông mày như kiếm của Ngọc Thanh Hàn hơi nhíu lại, sau đó hắn đột nhiên vung tay áo lên, tất cả màn che trong phòng ngay lập tức toàn bộ được hạ xuống, bao gồm cả viên dạ minh châu trên nóc nhà cũng dần tối đi.

Căn phòng trở nên ảm đạm không ánh sáng, yên tĩnh không tiếng động, như thể tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Ngọc Thanh Hàn lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.

.………

Ôn Húc ngủ một giấc rất thoải mái, một chút ác mộng cũng không mơ thấy, ngược lại cậu lại mơ thấy không ít mộng đẹp.

Nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là vừa mở mắt ra trời cư nhiên đã tối, trước mắt cậu là một mảnh bóng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy tấm màn lụa đang lay động.

“Nơi này là...... chỗ nào vậy?”

Ôn Húc dụi dụi mắt ngồi dậy, vẻ mặt mơ hồ cảm nhận được sự mềm mại dưới mông, đây cũng không phải là ghế cứng trước đó cậu ngồi, mà hình như là... giường?

Đúng lúc này, ánh đèn chợt sáng lên, màn lụa cũng từng chút từng chút thu lại.

Ánh đèn đột ngột chói sáng khiến Ôn Húc theo bản năng nhắm mắt lại, phải một lúc sau cậu mới thích ứng được, rồi mở mắt ra.

Sau đó Ôn Húc liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại.

“A!”

Ôn Húc sợ tới mức hét chói tai, thân thể trực tiếp ngã ngửa về phía sau, ngay khi ót cậu suýt chút nữa đập vào đầu giường bằng gỗ, Ngọc Thanh Hàn đã kịp thời vươn tay đỡ đầu cậu.

“Vi sư đáng sợ như vậy sao?”

“Không... không đáng sợ.” Ôn Húc lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Thanh Hàn ở khoảng cách gần, khiến cậu có chút không được tự nhiên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Chỉ là sư tôn đột nhiên xuất hiện, lại gần như vậy, nên mới khiến đệ tử hoảng sợ.”

Vừa rồi thiếu chút nữa là tim cậu ngừng dập, bất cứ ai đột nhiên nhìn thấy một gương phóng đại đều sẽ giật nảy mình, nhất là một giây trước còn không thấy nhưng giây tiếp theo liền xuất hiện.

Đây quả thực là phim kinh dị!

Sau khi Ôn Húc ngồi thẳng người, Ngọc Thanh Hàn mới buông lỏng tay ra, đồng thời trong lòng hắn cảm thán một câu: Cái ót của tiểu đồ đệ thật tròn, tóc cũng rất mềm.

Ôn Húc nhìn căn phòng này, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy tất cả đồ trang trí nơi này có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, đây không phải là phòng của Ngọc Thanh Hàn sao!

Chính xác mà nói phải gọi nơi này là tẩm cung mới đúng, vì mọi thứ đều có ánh vàng rực rỡ, rèm che lụa màu vàng kim cùng màu vàng nhạt đan xen vào nhau, ngay cả chiếc giường cậu nằm, từ ga giường đến đệm, chăn, màn giường tất cả đều là màu vàng, được trang trí giống như là tẩm cung của Hoàng thượng.

Điều quan trọng là màu vàng này còn rất đẹp, một chút cũng không tầm thường, mà ngược lại trong rất quý phái.

A, chờ một chút......

Ôn Húc đột nhiên phản ứng lại, trừng to mắt nhìn như Ngọc Thanh Hàn hỏi: "Sư tôn, đệ tử không phải là ngủ trên giường của người chứ?"

Ngọc Thanh Hàn nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy Phi Vũ điện sẽ có giường của người khác sao?"

Ôn Húc lắc đầu.

“Cho nên đồ nhi à, ngươi phải chịu trách nhiệm với vi sư.”

“...Cái gì?” Ôn Húc còn tưởng rằng mình nghe lầm, không thể tin trợn tròn mắt hỏi Ngọc Thanh Nhàn: "Sư tôn ngươi vừa mới nói cái gì?"

Có phải cậu còn chưa tỉnh ngủ hay không?

"Ngươi ngủ trên giường vi sư, thì tương đương ngươi ngủ với vi sư, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm sao?" Ngọc Thanh Hàn sắc mặt thản nhiên nói, giống như sự mọi chuyện vốn là như vậy.

Ôn Húc: “…”

Ôn Húc sợ ngây người, người trước mắt này thật sự là Ngọc Thanh Hàn sao? Không phải là bị người ta đánh tráo rồi chứ?

Hoặc là có thể giống như cậu, cũng bị hồn người khác xuyên qua, nếu không sao lại đột nhiên biến thành một người khác, cảm giác có chút vô lại, lại còn có chút... lưu manh?

Tuy rằng khuôn mặt kia vẫn lạnh như băng, ánh mắt cũng rất *bất cận nhân tình, nhưng lời nói ra lại mê người như thế.

*: Không gần gũi, thân thiết với người khác, vô nhân đạo, ko để ý đến quá hệ tình cảm

Ôn Húc mím môi, hàng lông mi thon dài khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa tỉnh ngủ còn có chút hồng hồng, đôi mắt hạnh tròn xoe toát ra tia hoảng sợ.

"Sư tôn người... người đừng nói giỡn, ngủ trên giường của sư tôn, cùng ngủ với người làm sao có thể so sánh như vậy!"