Không đúng. Nếu là nàng, chắc chắn sẽ không gõ cửa mà trực tiếp xông vào. Như vậy, hẳn là người khác trong Ngọc Phù Cung.
Có thể là đệ tử làm tạp vụ, hoặc cũng có thể là thị nữ.
Ít nhất điều này chứng minh trong cung không chỉ có mình cô.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Úc Miên bước tới mở cửa.
Trước mặt cô là một người... không đúng, là một người giấy với đôi mày như vẽ, ánh mắt lấp lánh thu thủy, mũi cao, ngón tay thanh tú, và nụ cười dịu dàng.
Đúng vậy, là người giấy.
Chủ nhân nơi này có lẽ là một "nhan khống" chính hiệu, vẽ mắt mày tóc tai của người giấy tinh xảo đến mức sống động như thật, nhưng phần trang phục lại mang nét phóng khoáng của lối vẽ thủy mặc. Từ cổ trở xuống, rõ ràng là một cơ thể bằng giấy.
Úc Miên lập tức đóng cửa cái "rầm".
Cô không nên có bất kỳ ảo tưởng nào về nơi này, hay người phụ nữ kia.
Chỗ quái quỷ này, ngoài cô ra, làm gì còn ai là người bình thường!
Dựa lưng vào cửa, tiếng gõ lại vang lên.
Cộc cộc—
"Đại sư tỷ, tiên tôn bảo ta đến để dẫn người làm quen với Ngọc Phù Cung." Giọng nói bên ngoài ngọt ngào, dịu nhẹ, nghe không khác gì người thật, thậm chí còn khiến người ta sinh lòng thiện cảm vì âm sắc dễ nghe.
Nhưng tất cả điều đó chỉ đúng khi Úc Miên chưa mở cửa.
Cô đã mở rồi và thấy rõ đó là người giấy!
"Không cần, ta rảnh sẽ tự làm quen!" Cô dựa lưng vào cửa, cố giữ bình tĩnh để giọng nói không run rẩy.
Giọng nói ngoài cửa dường như mang theo chút ai oán.
"Đại sư tỷ, đây là việc tiên tôn giao cho. Nếu người không phối hợp, Tiểu Liên sẽ bị phạt mất."
Âm điệu trách móc đầy cảm xúc ấy khiến Úc Miên nhất thời mềm lòng. Nếu xét những chuyện mà vị sư tôn "đáng ghét" kia có thể làm, thì việc nhốt một sinh hồn vào người giấy cũng không phải không thể.
Nhỡ đâu người giấy ngoài kia thực sự bị phạt vì cô thì sao...
Không được, cô sợ!
Cô không dám ra ngoài!
Tiếng nói của người giấy ngoài cửa đã dừng lại. Úc Miên nuốt khan một cái, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bóng dáng ấy vẫn còn đó!
Cô ấy căn bản chưa rời đi!
Úc Miên lên tiếng: “Tiểu… Tiểu Liên cô nương, nếu ta không đi theo cô thì sẽ thế nào?”
“Không biết nữa, Tiểu Liên chỉ biết những thị nữ trước đây không hoàn thành nhiệm vụ do tiên tôn giao phó đều bị đuổi xuống núi, không bao giờ được nhận lại.” Tiểu Liên dường như có chút phiền lòng, không hiểu tại sao vị đại sư tỷ trong phòng lại không chịu làm quen với Ngọc Phù Cung, rõ ràng sau này cũng sẽ phải sống ở đây.
Đuổi xuống núi?
Không bao giờ được nhận lại?
Úc Miên cười lạnh, chỉ sợ là bị tên sư tôn đáng khinh đó xé thành mảnh vụn rồi chứ gì!
Cô hít sâu vài hơi, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là một lần đau. Vừa mới bái sư, chẳng lẽ lại bị gϊếŧ ngay sao.
Cô nắm lấy song cửa!
Không… không được… cô vẫn sợ!
Úc Miên muốn khóc mà không ra nước mắt, sao số cô lại khổ thế này chứ!
“Tiểu Liên cô nương, ta mở cửa đây.”
Úc Miên mở một khe nhỏ, nhìn người thị nữ giấy ngoài cửa, theo ánh mắt ngước lên người ấy, trên mặt cô ấy không có biểu hiện âm trầm hay đáng sợ nào cả.
Chỉ là nét dịu dàng như ánh xuân, khiến lòng người ấm áp.
Điều này làm Úc Miên an tâm đôi chút, mở hoàn toàn cánh cửa: “Vậy phiền Tiểu Liên cô nương dẫn đường.” Lời là nói với cô ấy, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng.
“Vâng, đại sư tỷ xin theo ta.” Người như tên, dáng đi tựa hoa sen, nhẹ nhàng như gió, giống như đang lướt đi vậy.
Dù sao cô ấy cũng là người giấy, nhẹ nhàng như thế thì cũng không lạ.
Hai chân Úc Miên cứng đờ, không theo kịp bước chân Tiểu Liên, đành phải chạy theo: “Tiểu Liên cô nương, chậm chút, ta chạy không nổi!”
Thị nữ khẽ che môi cười, ánh mắt cong cong: “Là Tiểu Liên sơ suất, đại sư tỷ đừng trách.”
Sau đó tốc độ của Tiểu Liên mới giảm xuống, Úc Miên miễn cưỡng theo kịp.
“Ngọc Phù Cung có chín điện chín các, lần lượt là nơi để tiên tôn nghỉ ngơi, luyện đan, luyện khí, chế phù, diễn trận, suy tinh… Những nơi đó đều là cấm địa trong cung, Tiểu Liên không thể dẫn đại sư tỷ vào.
Ta sẽ giới thiệu một chút về Thanh Hòa Điện nơi tỷ ở. Gian phòng lúc nãy của tỷ là nơi ở của các đại đệ tử Ngọc Phù Cung qua nhiều thế hệ, đã hai trăm lẻ một năm không có người ở. Từ nơi tỷ ở đi về phía đông, cũng chính là cuối con đường này, là suối nước, dùng để đệ tử tẩy rửa thân thể hằng ngày. Tiếp theo là ngã rẽ này…