“Miên nhi chu đáo như vậy, vi sư rất vui lòng.” Thăng Khanh đưa quạt lông công khẽ lướt qua khuôn mặt mềm mại ửng hồng của cô, sau đó tiện tay ném chiếc quạt cho Úc Miên.
“Cho ngươi đấy.”
Úc Miên ôm chiếc quạt lộng lẫy trong tay, sững sờ tại chỗ. Chiếc quạt với chất liệu tinh xảo, trên phần tay cầm còn khắc những pháp trận phức tạp đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến đầu óc quay cuồng. Đây chắc chắn là một pháp khí.
Vậy mà nàng… lại tùy tiện cho cô như vậy?
Phải biết rằng, trong bối cảnh câu chuyện Hương Ám Thấp Ảnh, các pháp khí đều được luyện chế từ máu thịt và thần hồn, cực kỳ quý giá. Đây cũng chính là điểm hấp dẫn trong các tình tiết nam chính tặng pháp khí cho nữ chính.
Thấy cô vẫn đứng đờ người, Thăng Khanh lập tức kéo cô lại, như bắt một chú gà con, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn đỏ thẫm.
Cánh cửa cao vài mét, dày ngang cánh tay, vậy mà trong tay nàng, nó chẳng khác gì một tờ giấy, được mở ra nhẹ bẫng, đưa cô vào trong cung điện.
“Sao vậy, Miên nhi? Không thích chiếc quạt lông ngũ sắc này à?”
“Cũng đúng, Miên nhi của vi sư xinh đẹp thế kia, đáng lẽ phải dùng quạt lông công thất sắc. Lần sau vi sư sẽ tìm đến tộc công thất sắc, chế tạo cho ngươi một chiếc.” Nàng khẽ cười dịu dàng, rồi đưa tay vuốt ve gò má căng mọng nước của Úc Miên, nhìn khuôn mặt cô từ tái nhợt dần đỏ bừng, đôi mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
Úc Miên tất nhiên hiểu “tìm đến tộc công thất sắc” mà Thăng Khanh nói là có ý gì. Để luyện chế một pháp khí như vậy, kể cả toàn bộ bộ pháp y trên người nàng...
Ít nhất phải gϊếŧ sạch cả tộc, chỉ chọn lấy mỗi con một hai chiếc lông đẹp nhất để chế tạo thành.
Lúc này, nàng cười nói ung dung, nhưng tộc công thất sắc nào đó đang ẩn nấp nơi góc rừng, trong tương lai chắc chắn sẽ phải chịu tai ương diệt tộc.
Cơ thể Úc Miên không khỏi cứng đờ, cố giả vờ thoải mái nói: “Sư tôn ban tặng, đương nhiên là rất tốt, đệ tử vô cùng hài lòng.”
Cô ôm chiếc quạt trong tay như báu vật, không dám dùng nó để quạt gió như Thăng Khanh.
Ai biết được trong chiếc quạt này chứa bao nhiêu oan hồn của những con công!
Tội lỗi, tội lỗi!
Có oan thì báo oan, có thù thì báo thù, xin đừng tìm đến ta!
Không biết người này có phải hơi "có bệnh" hay không, kéo cô vào cung điện, tùy tiện ném vào một căn phòng rồi biến mất không còn dấu vết.
Úc Miên ôm trong tay mớ vải vụn mà nàng ném qua, thở dài.
Hiện tại, cô vẫn chưa thức tỉnh Thiếu Âm Thánh Thể. Theo cốt truyện, nửa năm sau cơ thể này mới thức tỉnh. Đến lúc đó, nhờ thiên phú tuyệt đỉnh, cô được nhận làm đệ tử chân truyền của Lộc Vô Thả.
Đệ tử chân truyền của Lộc chân nhân, thuộc núi Phù Dao, Vọng Tiên Tông – danh hiệu này ai dám động đến cô, một lô đỉnh thể chất tuyệt đỉnh?
Hơn nữa, cũng nhờ thể chất này, lúc ấy cô tựa một đóa hoa e ấp chờ nở, mỗi nụ cười hay cái nhíu mày đều khiến người ta rung động, thu hút vô số đệ tử vây quanh. Tất nhiên, trong đó không bao gồm các nam chính.
Thời điểm ấy, cô phong quang vô hạn, được xưng tụng là "Mẫu Đơn Tiên Tử".
Phi! Mẫu Đơn Tiên Tử cái quái gì!
Trong mắt Úc Miên, đó chẳng qua chỉ là cách nói hoa mỹ để… “xem thấu” cô mà thôi!
Ở thế giới nguy hiểm này, bất kỳ người khác giới nào cũng không đáng tin!
Ai biết được tác giả đã rót bao nhiêu du͙© vọиɠ vào khi tạo ra đám người này?
Thôi, trước mắt cứ xem nơi ngủ tối nay thế nào đã.
Cô bước chân vào căn phòng. Bên trong, mỗi bước chân đều thấy cột chạm trổ tinh xảo, mỗi ánh mắt đều là một bức họa sống động. Sự xa hoa lộng lẫy khiến bất kỳ nơi nào trong tầm mắt cũng không bị bỏ trống.
Khắp nơi đều được tô điểm vàng son, khiến căn phòng không giống chỗ ở của người tu tiên, mà giống như nơi ở của hoàng hậu hay công chúa nhân gian hơn.
Úc Miên bước đi một cách cẩn thận, sợ rằng gạch lát dưới chân cũng là đồ quý giá.
Rồi cô lại nghĩ, mình đã "bán thân" cho chủ nhân Ngọc Phù Cung, làm đệ tử của nàng rồi.
Thêm vài viên gạch thì đã là gì?
Nghĩ thế, cô liền thản nhiên bước vào, trải mớ quần áo trong tay lên giường, cẩn thận nghiên cứu cách mặc loại y phục cổ đại này.
Sao một bộ quần áo lại lắm lớp thế này?
May mà cô chỉ là thiếu hiểu biết chứ không phải ngốc, cứ theo cách đơn giản nhất mà mặc thử, cuối cùng vẫn vào được người.
Cộc cộc—
Tiếng gõ cửa vang lên, Úc Miên giật nảy mình. Là cái vị sư tôn đáng ghét kia sao?