Kiều Huyên kín đáo quan sát, thấy sắc mặt hắn không tốt, nhưng thái độ về chuyện hòa ly đã bớt kiên quyết, lòng nàng khẽ thở phào. Nàng hạ thấp giọng, nhượng bộ: “Huynh xem thế này được không? Huynh cứ để ta ở lại, qua hai ba năm nữa, đợi thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ bàn đến chuyện hòa ly.”
Thiệu Vân Đoan nhíu mày, giọng trầm xuống: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy à? Hai ba năm cũng chẳng có lợi gì cho ngươi cả...”
Kiều Huyên không chút do dự, đáp ngay: “Qua hai ba năm nữa ta cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, sợ gì chứ!”
Thiệu Vân Đoan: “…” Nàng tự tin thật đấy!
Hắn im lặng, không biết phải nói gì.
“Được thôi.” Cuối cùng hắn nói, giọng khô khốc. “Nếu ngươi đã quyết định ở lại nhà ta thì phải làm đúng bổn phận của con dâu nhà họ Thiệu. Ngươi phải kính trọng cha nương và huynh đệ tỷ muội trong nhà, tuyệt đối không được vô lễ hay cư xử quá quắt.”
“Với lại, nhà chúng ta nghèo, không có người hầu kẻ hạ. Mọi việc ngươi đều phải tự tay làm lấy. Cơm ăn chỉ là cơm rau cháo trắng, miễn sao no bụng. Ngươi phải nghĩ kỹ rồi mới quyết định!”
Kiều Huyên không chút suy nghĩ, liền đáp: “Yên tâm, những điều đó ta đều hiểu!”
Trong lòng Thiệu Vân Đoan cười lạnh: Nàng hiểu ư? Có lẽ nàng đang đùa thì đúng hơn! Nhìn thế nào cũng không thấy giống người hiểu chuyện.
Nhưng trước mắt, cách này là phương án duy nhất khả thi. Đành tạm chấp nhận như vậy.
Sau này... nghĩ đến tương lai, lòng hắn bỗng rối bời. Thôi không nghĩ nhiều nữa. Trước mắt, hắn chỉ cần kiên nhẫn đợi qua một hai năm, đưa “vị Phật lớn” này rời khỏi nhà họ Thiệu một cách êm đẹp là được.
Chỉ cần trong thời gian đó, nàng không gây chuyện, không gây rắc rối là hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Một đêm trôi qua trong im lặng.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Huyên bị Thiệu Vân Đoan lay dậy.
Nàng mở mắt một cách ngái ngủ, vẫn còn ngơ ngác. Trước mắt nàng là Thiệu Vân Đoan đã mặc quần áo chỉnh tề đứng trước giường.
Thấy nàng tỉnh, hắn nói ngắn gọn: “Dậy thôi.”
“À?” Kiều Huyên bật ra một tiếng, chớp mắt vài cái, rồi ngáp một cái thật dài. Gật gật đầu mơ màng: “Ừ, dậy ngay đây...”
Dẫu sao nàng cũng biết thân phận nàng dâu mới không thể ngủ nướng được.
Thực ra, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nguyên chủ cũng là kiểu sáng sớm dậy trước cả gà, chịu khổ quen rồi.
Chỉ khổ cho Kiều Huyên hiện tại – kiếp trước làm dân văn phòng, nhưng cũng chưa từng dậy sớm như thế này!
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm dâu, theo phong tục, nàng phải dâng trà và chào hỏi cha mẹ chồng.
Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Kiều Huyên theo Thiệu Vân Đoan chính thức gặp mặt cả gia đình nhà họ Thiệu.