"Cũng chẳng trách được tiểu thư hồ đồ một thoáng đến mức nghĩ không thông! Tiểu thư thật sự không cần phải để bản thân chịu ấm ức. Trước mặt Kiều đại nhân, ta nhất định sẽ nhận hết lỗi lầm về mình. Hai ba năm nữa, khi đại nhân điều chuyển khỏi nơi này, chuyện này cũng chẳng còn ai nhắc tới. Đến khi đó tự nhiên tiểu thư sẽ tìm được một ý trung nhân như ý. Chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường sao?"
Thực lòng mà nói, Thiệu Vân Đoan vốn không mấy vui vẻ với mối hôn sự này, nhưng hắn có thể làm gì đây?
Ai bảo lúc nhìn thấy người rơi xuống nước, hắn chẳng nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống cứu? Ai mà biết được sau đó lại...
Ban đầu hắn nghĩ dù Kiều nhị tiểu thư có hơi tiểu thư đỏng đảnh, hắn cũng chấp nhận. Sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng.
Nhưng ai ngờ vào một ngày quan trọng như thành thân, nàng lại khinh thường gia đình hắn đến mức thà tự sát còn hơn.
Thiệu Vân Đoan làm sao có thể dễ dàng nguôi giận?
Kiều Huyên âm thầm kêu khổ trong lòng, nguyên chủ này thật sự đã hại nàng thê thảm mà!
Tuy nhiên, dù thế nào, hòa ly là điều không thể xảy ra, tuyệt đối không thể!
“Không…” Kiều Huyên quyết định giở trò vô lại: “Dù sao… dù sao ta cũng không đi! Trước đây là ta sai, ta xin lỗi huynh. Nếu vẫn không được, vậy huynh nói xem ta phải làm thế nào?”
“Hừ!” Thiệu Vân Đoan vẫn cười lạnh.
Kiều Huyên cất giọng mềm mỏng, cố gắng thuyết phục: “Hôm nay chúng ta vừa thành thân, ngày mai đã hòa ly, chẳng phải hai nhà sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Huynh không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho gia đình mình chứ!”
Thiệu Vân Đoan tức đến mức cười nhạt, giọng mỉa mai: “Vậy ta có phải cảm ơn ngươi đã nghĩ cho gia đình ta như vậy không?”
“Cũng không cần thiết lắm.” Kiều Huyên vội vàng đáp. “Ý ta là chúng ta phải tìm cách nào đó vừa vẹn toàn đôi bên, vừa không gây thêm rắc rối. Rõ ràng hòa ly không phải là cách hay.”
Thiệu Vân Đoan nào không hiểu?
Mặc dù trong thâm tâm, hắn chẳng mấy mặn mà với mối hôn sự này, nhưng ở khắp làng từ thân thích đến bạn bè, quen biết hay không quen biết, ai mà không ganh tị với hắn?
Ai cũng nói rằng tổ tiên nhà họ Thiệu có phúc, mới khiến một thanh niên nhà nông nghèo khó như hắn trở thành con rể của huyện lệnh!
Nếu mới thành thân mà ngày hôm sau đã hòa ly, hắn không dám tưởng tượng mọi người sẽ chế nhạo mình thế nào.
Nói đi nói lại, tất cả chỉ trách hắn quá xui xẻo.