Nhận Nhầm Trà Xanh Thành Đối Tượng Công Lược Mất Rồi!

Chương 2: Đây Chắc Chắn Là Thụ Chính Rồi!

Phong Lê nhìn người có thân hình nhỏ bé xen lẫn chút yếu đuối bị vậy quanh bởi đám đông.

Đây chắc chắn là thụ chính rồi!

Với kinh nghiệm đọc truyện lâu năm của cậu thì chắc chắn không thể nào mà nhầm cho được. Cậu mạnh mẽ đi lại đến chỗ người kia.

"Bọn mày đang làm gì đấy."

Đám người đang trêu chọc sinh viên xinh đẹp mới đến tự nhiên có kẻ đến phá đám thì tức giận quay qua: "Mày là thằng chó nào, khôn hồn thì đừng có mà đυ.ng vào bọn này."

Phong Lê học theo lời thoại của mấy nhân vật chính công nói: "Cút."

Ai mà ngờ bọn kia nghe cậu nói vậy thì cười cợt, không có kẻ nào trông có vẻ sợ hãi cả. Phong Lê cảm thấy không đúng cho lắm, cậu có một dự cảm không lành tí nào.

Đúng như dự cảm của cậu, bọn kia liền lao vào đập tới tấp cho cậu một trận no đòn, sức khoẻ nguyên chủ khá tốt nên cậu chống cự được một chút nhưng vì không có kinh nghiệm đánh đấm nên cậu nhanh chóng bị đám người kia hành cho ra bã.

May sao là giáo viên kịp thời đến kịp mới ngăn được họ lại, Phong Lê bị đánh tới thê thảm được đưa tới bệnh viện.

Cái người bóng dáng nhỏ bé yếu đuối kia nhìn cậu được người khiêng đi thì nheo mắt lại, con ngươi không rõ đang nhìn gì nhưng có vẻ như nó đang nhìn con mồi ngon béo bở vậy.

Bỗng có người đập mạnh vào vai hắn nên mới dời đi tầm mắt.

"Hạ Nam, vào trong thôi."

"Ừ."

...

Đám người kia đánh rất ác, khiến cậu mới ngày đầu đi học mà đã phải vào nằm viện hơn tháng trời. Ba mẹ nguyên chủ biết chuyện thì đau lòng vô cùng, nhìn đứa con trai quý báu đau đớn nằm viện mà tức giận với kẻ dám gây ra chuyện này.

Tất nhiên với gia thế của ba mẹ nguyên chủ, đám người kia liền bị nhà trường đuổi học. Thậm chí ba mẹ của đám người kia còn đến tận phòng bệnh quỳ gối xin lỗi cậu.

Phong Lê tự cảm thấy sức mạnh của tư bản đúng là không đùa được đâu, tuy nằm viện cả tháng trời rất khó chịu nhưng cũng rất nhàn hạ.

Cậu được nhân viên y tế ở đây chăm sóc tận tình, thậm chí chỉ cần cậu rêи ɾỉ một tiếng là có người xuất hiện hỏi thăm ngay.

Phong Lê vô cùng hưởng thụ với đãi ngộ này, nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ chính.

Cậu đang nghĩ cách nào để tiếp cận thụ chính, chuyện xảy ra hôm đó chắc chắn là thụ chính đã có ấn tượng với cậu rồi, cơ mà cũng thật mất mặt...

Chưa gì một tháng đã qua, cậu nhanh chóng được xuất viện, trước khi xuất viện cậu còn được bác sĩ kiểm tra toàn thân lại một lần nữa.

Ngày cậu đi học trở lại, có rất nhiều ánh mắt nhìn theo. Cậu cũng đoán được ít nhiều là do vụ đánh nhau tháng trước.

Phong Lê thản nhiên đi vào lớp học trước ánh mắt của nhiều người, tại sao á, tại vì bây giờ đang là giờ học, giảng viên đang giảng bài trên mục và điều đặc biệt hơn là cậu ăn mặc quá là nổi bật đi.

Quần thì rách đầu gối, áo thì lại là sơ mi trắng, đầu nửa đen nửa trắng trông ba chấm cực kì, nhưng vì cậu có khuôn mặt đẹp nên mấy yếu tố đấy cũng được bỏ qua.

Phong Lê vừa vào lớp thôi mà cậu đã nhìn ra được thụ chính, tại vì hắn ngồi ngay bàn đầu, cậu không thấy mới lạ.

Vì bàn đầu nhiều sinh viên ngồi nên cậu liền kéo bạn học đang ngồi cạnh Hạ Nam ra sau đó tự nhiên ngồi vào.

"Xin chào."

Cậu đoán là hắn sẽ không trả lời cậu, dù sao thụ chính luôn là vậy mà, lạnh lùng khó gần nhưng khi yêu vào thì lại mềm mại yếu ớt.

Khác với tưởng tượng của cậu, hắn ấy vậy mà đáp lại, đã vậy còn rất nhiệt tình.

"Xin chào, tôi là Hạ Nam."