Phong Lê nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, đã một tuần kể từ khi cậu xuyên không tới đây. Cậu vốn chỉ là một nhân viên văn phòng có sở thích đọc truyện đam mỹ cẩu huyết thôi mà, ấy vậy không hiểu kiểu gì vẫn như mọi khi sau khi đọc truyện xong cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ai mà ngờ, sáng tỉnh dậy cậu đã phát hiện bản thân ấy vậy mà đã xuyên đến một không gian khác, sau đó một thứ gì đó xuất hiện tự nhận bản thân là hệ thống.
Nó nói với cậu rằng nếu muốn rời khỏi đây thì phải hoàn thành nhiệm vụ, ban đầu cậu còn không tin và cho rằng đây chỉ là giấc mơ thì bị cái thứ gọi là hệ thống cho điện giật và cảnh cáo cậu không được nghi ngờ hệ thống.
Cậu bị vậy thì nào dám không tin nữa, chỉ còn cách sợ hãi mà nghe theo yêu cầu của nó. Hệ thống giao cho cậu nhiệm vụ đó là phải chinh phục được trái tim của thụ chính trong vòng một năm, nếu hoàn thành tốt thì có thể trở về và nhận được số tiền lớn.
Và nếu thất bại thì sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn, Phong Lê vẫn còn gia đình và bạn bè ở thế giới kia nên cậu rất quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ để trở về dù không hiểu sao bản thân đã bị mang đến đây một cách vô lí rồi mà còn phải làm nhiệm vụ mới được trở về. Đã vậy còn không cho người ta cơ hội từ chối nữa.
Nhưng điều đáng giận ở đây là cái hệ thống đó không cho cậu kí ức, cũng không cho cậu thông tin của thụ chính dù chỉ là cái tên hay ảnh cũng không có mà liền biến mất, cho dù cậu có gào thét gọi cũng chẳng thấy đâu. Đù má nó, đúng là nhận tiền nó không dễ tí nào mà.
Trong lúc cậu vẫn đang chìm vào suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng gọi: "Thưa cậu chủ, đến giờ ăn sáng rồi ạ."
Phong Lê nghe người hầu nói vậy thì rời giường, hôm nay là ngày đầu nhập học nên người hầu mới gọi cậu sớm vậy, chứ mọi khi thì không ai dám làm phiền cậu cả.
Phong Lê đoán là nguyên chủ chắc chắn là tên không ra gì, cơ mà cậu không muốn làm lộ thân phận rằng cậu không phải "Phong Lê" nên vẫn giả vờ làm một kẻ hống hách.
"Biết rồi, lát tôi xuống."
Phong Lê không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa liền đoán người hầu đã rời đi, cậu cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng của người giàu đúng thật là khiến người ta sáng mắt, cậu nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn không khỏi nuốt ực một cái.
Bàn ăn tuy nhiều như vậy nhưng cũng chỉ có một mình cậu bởi cha mẹ nguyên chủ là người bận rộn, "Phong Lê" lại chính là con một trong nhà nên được chiều chuộng hết mực.
Cậu nhanh chóng ăn xong bữa sáng và được tài xế lái xe chở đi, nguyên chủ năm nay là sinh viên năm nhất. Cậu ta đậu được vào một ngôi trường chỉ dành cho giới quý tộc.
Phong Lê dựa vào kinh nghiệm đọc tiếu thuyết đam mỹ máu chó lâu năm của mình liền đoán thụ chính ắt hẳn là một sinh viên nhà nghèo vì học bổng cao chót vót mà thi vào ngôi trường này, vì hoàn cảnh khó khăn nên bị bạn bè bắt nạt... Và sau đó cậu sẽ xuất hiện như một vị anh hùng chạy đến cứu.
Cậu tự khen bản thân mình thật thông minh, ngồi tưởng tượng hồi lâu thì tài xế cũng đã lái xe đưa cậu tới nơi.
Phong Lê phong độ mà bước xuống xe, cậu nhìn ngó xung quanh phát hiện đúng là có một người y như trong tưởng tượng của cậu.
Người đó nhỏ nhắn e dè mà đứng giữa đám đông, quần áo rẻ tiền và khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ đang bị vây quanh bởi nhiều người.