Hắn ta khó xử: “Dù ta có lòng cũng vô lực...”
Ba người im lặng khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Tống Nguyệt Thấm nghiêng người, lau nước mắt: “Hết cách rồi, sao có thể gây ra tai hoạ như này chứ.”
Suy cho cùng thì Chu Lâm Văn chỉ là một quan viên lục phẩm, trong Đại lý tự nào có quyền để lên tiếng, nói đến đây rồi, cũng chẳng ai muốn bị liên lụy.
Tống Ý Hoan mím chặt môi, nói: “Dĩ nhiên muội tin phụ thân trong sạch. Vụ án này vẫn chưa định, nếu đi gặp người trong ngục thì chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ sao, thôi thì không gặp cũng tốt.”
Dứt lời, nàng đứng dậy cáo từ: “Làm phiền tỷ tỷ và tỷ phu rồi, Ý Hoan xin phép trở về.”
Tống Nguyệt Thấm thấy vậy, liếc nhìn Chu Lâm Văn, trong lòng có chút áy náy nhưng cũng không thể làm gì được. Nữ nhân đã xuất giá đương nhiên phải nghe theo ý của phu gia.
Nhìn thấy Tống Ý Hoan rời đi, nàng ấy lên tiếng: “Tỷ nhớ là mẫu thân có vài phần quan hệ với Đại lý tự khanh Lục đại nhân, tuy có hơi xa...”
Liễu Vi lại khoác thêm áo choàng cho Tống Ý Hoan, lúc này tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn.
Mẫu thân và Đại lý tự khanh Lục Nguyên Triệt là đường huynh muội, Lục gia là sĩ tộc trong Kinh thành. Nhưng mẫu thân cũng chẳng phải đích xuất, năm đó chỉ là Tam tiểu thư, Lục Nguyên Triệt lại do Trưởng công chúa sinh nên mẫu thân ít khi gần gũi với Lục gia. Cho nên mối quan hệ này xa không chỉ một chút.
Tống Ý Hoan nghe lời tỷ tỷ nói, chỉ có thể đáp lại: “Vâng.”
Tống Nguyệt Thấm dừng một chút lại nói: “Nếu thật sự không được, phủ Vệ Quốc công...”
“Tỷ tỷ đang mang thai, đừng quan tâm chuyện này.” Tống Ý Hoan ngắt lời của nàng ấy: “Đại lý tự luôn công chính liêm minh, chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân.”
Tống Nguyệt Thấm không nói gì nữa, Tống Ý Hoan nhẹ nhàng vuốt tay nàng ấy rồi xoay người rời khỏi gian chính.
Ra khỏi Chu phủ, thành Thịnh Kinh đã là tuyết rơi ngàn dặm, tầm mắt chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Tống Ý Hoan không mang theo ô giấy dầu nên chỉ có thể mạo hiểm trong sương tuyết trở lại trong xe ngựa.
Phủi đi sương tuyết trên áo choàng, Tống Ý Hoan cảm thấy hơi mệt, nàng nghiêng người tựa vào vách xe, mái tóc dài hơi cuộn nhẹ xõa lên vai.
Chiếc xe ngựa chầm chậm trên con đường trở về phủ, vì cái lạnh mùa đông thấu xương nên đường phố vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh không một tiếng động.
Chuyến ra ngoài lần này, có lẽ vì bị lạnh, đầu nàng âm ỉ đau, Tống Ý Hoan cảm thấy tinh thần uể oải. Việc của phụ thân cứ ám ảnh nàng, suốt thời gian qua đi lại khắp nơi, chưa từng có giấc ngủ yên ổn, lúc này chắc hẳn là cơn buồn ngủ đang đến.
Tỳ nữ Liễu Vi thay nàng đắp kín chăn mỏng lên trên thêm một chút. Lúc ra ngoài, nàng ấy cũng quên mang theo ấm thuốc, thân thể của tiểu thư vốn yếu đuối, dễ mệt mỏi lại bị lạnh nên càng thấy rét buốt hơn.
Tiếng lộc cộc của xe ngựa vang lên bên tai, Tống Ý Hoan khẽ khép mắt, mơ màng nhưng tâm trạng nàng vẫn chưa thả lỏng. Nàng chỉ không hiểu vì sao tỷ phu lại không thuận lợi việc trong ngục lao kia?
Ngục quan trong đại lao luôn tàn nhẫn hung bạo, thủ đoạn độc ác, nàng còn nhớ rõ kiếp trước khi có cơ hội gặp phụ thân, ông đã phải chịu đủ mọi hình phạt, thân thể đầy vết thương rồi sau đó ông bị bệnh.
Tống Ý Hoan không thể đợi nửa năm, nàng chỉ mong sao sớm có thể giúp phụ thân thoát khỏi tội danh mà rời khỏi đại lao. Hiện tại nàng đã thấu hiểu nhân tình lạnh lẽo, ai cũng mong muốn giẫm lên Tống gia.