Mỗi Ngày Thái Tử Đều Nghĩ Chiếm Đoạt Ta

Chương 4

Vì vậy, Tống Ý Hoan đã chờ đợi Mục Dịch suốt ba năm, còn Mục Dịch trong thời gian thủ hiếu đã tình thâm ý nặng với Tiết Du Ngôn. Không còn sự che chở của Mục lão phu nhân, nàng lập tức trở thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Không lâu sau, Mục Dịch đính ước với thiên kim Tiết Hầu, mà nàng lại bị vu oan gian da^ʍ với người khác. Chỉ trong một đêm đã bị mọi người phỉ nhổ với các loại từ ngữ như không trong sạch, da^ʍ tiện lên đầu nàng. Điều này càng khiến Tống gia thêm hổ thẹn.

Mẫu thân vì chuyện này mà tức giận đến mức qua đời, phụ thân đau khổ tột cùng. Tân hôn của Mục Dịch sắp đến, thậm chí không cho nàng một cơ hội gặp mặt một lần.

Quốc công phu nhân và Tiết Du Ngôn thông đồng với nhau, hai đại gia tộc liên hôn, vui vẻ hớn hở. Còn Tống Ý Hoan, nàng chẳng có gì cả, trở thành trở ngại trong đó, mặc cho người ta xâu xé.

Nàng không cam lòng tiếp tục chịu nhục nên đã tự vẫn trong đại hôn của Mục Dịch, để chứng minh sự trong sạch của mình. Máu rải hôn đường, dù là chết cũng muốn mang xui xẻo cho đại hôn của họ.



Tuyết rơi lất phất, xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cổng phủ đệ, xa phu ở bên ngoài nhắc nhở: “Tiểu thư, đã đến Chu phủ.”

Tống Ý Hoan tỉnh táo lại, nhận ra rằng kiếp này nàng nhất định sẽ bảo vệ người nhà thật tốt, không sống trong nhục nhã nữa. Chỉ là chuyện phụ thân vào ngục đã xảy ra, điều này khiến nàng lại lâm vào cảnh khó khăn.

Tỳ nữ Liễu Vi vén rèm xe lên rồi đỡ Tống Ý Hoan xuống. Cánh cửa đỏ trước Chu phủ vẫn đóng chặt, tuy Chu phủ không thể so với phủ Vệ Quốc công, nhưng tỷ phu Chu Lâm Văn dù sao cũng là Đại lý tự trực, nên nàng vẫn phải đến thử xem sao.

Tống Ý Hoan cầm vòng cửa gõ hai cái, một gia đinh trong phủ mở cửa, nhìn nàng vài lần rồi mời nàng vào trắc phòng. Hạ nhân bưng trà nóng lên, lúc này Tống Ý Hoan mới cảm thấy đôi tay lạnh giá của mình dần ấm lại.

Đi một chuyến này, chỉ sợ là làm khó trưởng tỷ. Tuy từ trước đến nay Chu gia đối xử với tỷ tỷ rất tốt, suy cho cùng cũng đã là nữ nhi gả ra ngoài, Tống Ý Hoan chẳng khác gì mặt dày đến làm phiền phu gia trưởng tỷ.

Một lát sau, chỉ thấy Tống Nguyệt Thấm bọc kín bước nhanh tới, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lộ rõ vẻ lo lắng. Bụng nàng ấy đã nhô lên, có tỳ nữ đỡ, ở bên cạnh nàng chính là tỷ phu Chu Lâm Văn có dáng người lịch sự nho nhã.

Chưa kịp ngồi xuống, Tống Nguyệt Thấm đã vội hỏi thăm tình hình của mẫu thân. Đương nhiên Tống Ý Hoan nói theo hướng tích cực, nàng vẫn nhớ rõ kiếp trước chính nhờ vào chức vụ của tỷ phu mà nàng mới có thể gặp được phụ thân trong ngục.

Sau vài câu nói, Tống Nguyệt Thấm đã hiểu rõ mục đích Tống Ý Hoan tới đây. Sau đó nàng ấy chuyển ánh mắt sang Chu Lâm Văn, chờ đợi lời nói của hắn ta.

Chỉ là vào lúc này, hắn ta phủi ống tay áo ngồi xuống với vẻ mặt có chút bất lực, nói: “Phía trên đã có lệnh, ai cũng không được gặp Tống thái y, đây là mệnh lệnh chết.”

Nghe vậy, Tống Ý Hoan hơi ngẩn người, lời này hoàn toàn khác với kiếp trước.

Tống Nguyệt Thấm nghiêng người hỏi: “Chẳng phải phu quân đã nói có thể đi đường tắt, dàn xếp một chút với đồng liêu trong ngục sao?”

“Không lẽ hôm nay phía trên mới vừa hạ lệnh?” Chu Lâm Văn liếc nhìn Tống Ý Hoan, không nói gì, ngay cả phụ thân trong nhà cũng đã bảo về chuyện của Tống gia, ít dính dáng đến để tránh mang vạ vào thân.