Chưa để tôi bước vào Kỳ An đã nhìn thấy tôi bên ngoài, tay thoát khỏi Bảo Khôi vẫy chào với tôi ý là vào đi. Tôi bước đến mở cánh cửa bước vào quán. Bên ngoài thì vào đúng không thể tưởng tượng được sự yên tĩnh bên trong.
Nó yên tĩnh cứ như có người muốn ở một mình trong phòng chứ không còn là một quán nước vậy. Tôi bước đến bên bàn 2 người họ đang ngồi. Chúng tôi chào hỏi qua qua rồi trực tiếp gọi đồ luôn.
“Anh không ngờ người Kỳ An mời là em đó! Em trai khoa luật!"
“Em cũng..."
Khụ khụ.
Kỳ An như nhịn cười không nổi nữa mà nhìn tôi, bất lực không sợ người trước mặt là người mình siêu thích chỉ sợ đồng đội là Hạch Nguyễn Kỳ An!
May mà Bảo Khôi cũng không để í quá nhiều mà chỉ nói rồi tiếp tục chọn món, còn tôi thì thành công liếc cái con người đang nhịn cười kia.
Đến tận lúc chọn món xong vì quán chỉ còn lại một nhân viên quầy nước nên không thể bắt người ta đi lại nhiều được vì vậy mà Bảo Khôi xung phong đi lấy đồ cho tất cả. Nhân lúc cậu ấy đi tôi mới ghé lại chỗ Kỳ An thì thầm.
“Sao quán này vắng vậy chắc là khó dở đó chứ? Để Bảo Khôi ăn uống ở đây có ổn không vậy?“
Kỳ An nhìn cười khà khà một lúc mới chịu nói “Không phải là không gian như này thoải mái hơn sao?"
Đúng là thoải mái hơn vì không bị những người khác nhìn, nhưng như này hơi quá rồi đó? Tôi đánh ánh mắt khó hiểu của mình về phía Kỳ An lúc này anh ta mới nghiêm túc lại nói kiểu đùa đùa thật thật.
“Tại không thích ồn ào đó." Dừng lại một chút rồi như nghĩ ra ý tưởng gì đó chèn thêm câu.
“Khó chịu."
“Anh khó chịu cũng đâu thể chọn quán dở chứ?" Tôi không phục đáp trả lại.
“Không phải tôi nhé người không thích ồn ào là Bảo Khôi."
Thì ra anh ấy thích không gian yên tĩnh.
Cũng ổn thôi.
“Tội anh ấy vì không thích tiếng ồn mà phải chọn quán này."
Tôi rầu rĩ, thở dài với Kỳ An thì anh ta lại cười phá lên như muốn cả quán biết mình đang cười vậy.
“Nhóc con nghĩ chỉ vì không thích ồn ào mà cậu ta chọn quán vắng khách không chất lượng sao?"
Tôi đương nhiên không biết khó hiểu nhìn anh ta anh ta nở nụ cười rạng rỡ với tôi.
Có thể không cười được không tôi sợ nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng!
“Bình thường thì đông, nhưng đến trước giờ hẹn một tiếng thì hết khách."
“Tại sao?"
“Cậu ta bao cả quán rồi."
“Bao cả quán?"
Tôi há hốc miệng nhìn về phía Kỳ An, bao cả quán chỉ vì không thích ồn ào? Vậy có hơi quá không? Mà khoan hồi nãy tôi có ồn quá không? Tôi lập tức ngậm miệng lại.
“Không cần bất ngờ, mọi khi cậu cũng nhìn mà đâu cần phải bất ngờ?"
Ngẫm lại một chút thì đúng là như vậy, mỗi khi anh ấy đi ăn uống gì nói đó rất yên tĩnh. Bây giờ nói tôi mới nhận ra chứ bình thường tôi nhìn Bảo Khôi chứ đâu rảnh quán tâm cảnh vật xung quanh?
“Phải ha anh nói tui mới để ý."
“Vậy sao?"
Lỡ miệng rồi! Nghe như thể tôi vừa nhận mình theo dõi người ta lâu rồi nên mới biết Bảo Khôi hay ngồi chỗ yên tĩnh, ít người vậy…Mà thật ra cũng không sai lắm.
Tôi chỉ dám ừ ừ qua qua vì sợ giờ mà mở miệng tôi lại thở ra mấy câu không cứu nổi mất!
Mắt anh ta như cười mà nhận lấy nước từ Bảo Khôi vừa đem về, có phải anh ta thực sự biết và đang thử tôi không? Và có thể một phút nữa sẽ thở hết ra cho Bảo Khôi biết??? Nghĩ thôi cũng không dám.
“Hai người sao vậy?"
“Bọn tôi tán gẫu vụ cậu bao nguyên quán thôi."
Kỳ An nói mà mặt cười toe toét, tôi chỉ biết cười gượng chứ anh ấy bao thì có gì sao đồng đội cứ phải thật lòng khai hết ra vậy?
“Em khó chịu à?"
Bảo Khôi có vẻ khó xử nhìn tôi đầy lo lắng. Anh ấy như đang lo cho cảm nhận của tôi vậy! Tôi lúng túng cố gắng nói đỡ cho anh ấy bớt lo lắng.
“Em không khó chịu…Đã vậy cảm giác yên tĩnh không bị ai phá đám tốt mà!"
Tuy hơi ngột ngạt nhưng là anh thì không sao.
Ngay khi tôi nói xong một ánh mắt nhẹ nhõm hiện lên. Nhưng tôi cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm mình vậy. Quá căng thẳng tôi dời mắt khỏi Bảo Khôi và uống cốc nước đang cầm.
“Anh nghe nói bên khoa em học cực lắm."
Bảo khôi rầu rĩ nói, ánh mắt anh như làm nũng với tôi mong tôi nói đó không phải sự thật vậy. Tôi chỉ biết thở dài"Cực nhưng có đam mê thì nó khác là gì cả. Mà em thấy bên anh học mới khó í!"
Nói gì mà khách sao vậy Đình Nguyên ơi!!! Đứng trước Bảo Khôi tôi chả thể tự nhiên nổi, lúc nào cũng lúng túng trả lời như một cỗ máy không cảm xúc vậy!
“Cực gì chứ, anh có bạn học luật ở nước ngoài cảm thấy người ta không có thời gian nghỉ ngơi luôn vậy đó."
Ting. Một tiếng thông báo từ điện thoại di động bất chợt reo lên.
“Ấy anh có điện thoại hai người cứ nói chuyện."
Anh ấy vẫy vẫy điện thoại rồi bước ra ngoài quán, ầy bận rộn thật ấy lúc nào tôi cũng thấy anh ấy bận rộn với cái điện thoại hết.
“Mày thích cậu ta à?"
Một giọng nói lạnh lùng như vạn băng gom lại vào tai tôi. Biết ngay mà anh ta biết rồi nhưng tại sao chứ?
“Ý anh là sao?"
Tôi vặn lại luôn câu hỏi đầy ám muội đó ngay, ha ngu gì nhận luôn? Tôi sẽ không để mấy cái lời nói của anh ta làm những từ ngữ lung tung bị phun ra ngoài. Ừ cứ nghĩ anh ta đã coi như biết tôi thích bạn thân mình. Con trai với nhau việc nhìn nhau mọi thứ đều bình thường thế cớ nào mà anh ta có thể nhận ra?
Một là anh ta quá tinh ý, còn một lý do khác.
Anh ta.
Hạch Nguyễn Kỳ An.
Là gay.
Còn tiếp.
[Lời của tác giả.]
Đình Nguyên: Em cũng không ngờ là anh!!!
Kỳ An: Thật không? Qua ai nhìn thấy chữ Bảo Khôi mới chịu đi???
Đình Nguyên: ...