Đừng Chạy Nữa Không Được Đâu!

Chương 3: Dù bẫy nhưng vẫn đâm đầu

Về đến trọ sau khi nằm dài trên giường trong bộ dạng ngốc nhớ lại bữa trưa cùng với Bảo Khôi. Vội lấy điện thoại nhấn vào thông tin liên lạc mà anh ấy để lại.

Không biết nên bực vì chiếc áo mình thích bị dơ hay mừng vì một bước xin vào được tầm mắt của Hoàng Bảo Khôi. Mà có gì để so chứ rõ ràng đẳng cấp của hai cái này hoàn toàn khác nhau. Áo có thể mua nhưng bị Kỳ An đυ.ng phải thì đâu có dễ. Một bước được gần hơn với người mình thích mới là thứ đáng nói.

Thẫn thờ nhìn ảnh đại diện của anh, trong cái khung tròn ấy là hình ảnh phản chiếu nụ cười như ánh mặt trời nhìn về phía người cầm máy chụp. Ở góc độ này tôi cảm thấy anh ấy như đang cười với tôi vậy.

Đây không giống các trang mạng công cộng ai cũng có thể tìm được. Phải có trực tiếp số điện thoại mới có thể tìm được, có thể nghĩ ngay đến việc chính bản thân mình đang được một chỗ trong số “bạn bè" của anh làm tôi phấn khích không tưởng!

Cả chiều chỉ biết ngắm ảnh vs nhớ đến buổi ăn đó làm tôi mê man trong cơn say thì đột nhiên một thông báo kéo tôi ra khỏi đó.

[Cậu bé năm nhất!]

Người duy nhất liên lạc với tôi sau buổi ăn ấy, cũng phải thôi tại anh ấy đang cầm áo của tôi. Tên tài khoản chỉ để đơn giản là họ cùng với tên của anh ấy “Hạch An."

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy kiểu gì cũng đặc biệt, họ này vốn hiếm gặp nên trông rất nổi bật. Những họ như này làm nổi bật lên cả hồ sơ người đó cũng không có gì lạ.

Hạch An: [Áo em mai tôi mang cho.]

[Hôm nay chỉ có thể tạm dẫn em đi ăn cùng, mai rảnh không anh mời nhóc ly nước?]

Không cần tới cỡ đó đâu anh trai, em đây cảm ơn anh chưa hết nữa. Vì để tránh tốn tiền ân nhân tôi lịch sự từ chối.

Đình Nguyên: [Thôi, thế tốn lắm hôm nay được ăn ké bữa ngon là đủ rồi!]

Hạch An: [Có mấy đồng không làm anh mày phá sản đâu, đi đi anh mời.]

Đình Nguyên: [Thôi anh.]

Sau đó là cả một khoảng không tĩnh lặng, bên kia mãi không trả lời, vậy chắc là ổn không cần làm khó nhau làm gì.

Tôi vừa tính đứng lên đi tắm và chuẩn bị nghĩ tối nay ăn gì thì đột nhiên điện thoại lại có thông báo. Bỗng dưng tôi cảm thấy không tốt lắm, cứ như chuẩn bị đón cơn bão. Tôi nhặt chiếc điện thoại nên, đúng không sai cái lo nghĩ của tôi chính là Kỳ An. Nhưng khi nhìn đến nội dung tin nhắn làm miệng tôi giật giật.

Hạch An: [Hoàng Bảo Khôi cũng sẽ đến cùng.]

Có phải anh ta đã biết rồi không? Hay chỉ là một người nhắn vô tư như một lời nhắc sẽ có người tới cùng? Hay anh ta với Bảo Khôi có gì ? Thôi, bỏ cái trường hợp này đi. Trong lúc tôi hoang mang tột độ thì anh ta nhắn tiếp.

Hạch An: [Phòng trường hợp đi hai người hơi ám muội, em đi chứ?]

Cho dù nhìn kiểu gì cũng là một cái bẫy, nhưng anh ta biết xoá dịu nó và biến nó như một miếng mồi thơm ngon đang để ngay trước mắt. Nhưng cho dù vậy thì con mồi vẫn sẽ chạy đếm dù biết trước mắt là một cái bẫy.

Đình Nguyên: [Được rồi...]

Hạch An: [Chốt, anh mày sẽ tìm địa điểm.]

Và biến mất, tôi đã ngu ngốc chọn miếng mồi thơm ngon thay vì bảo toàn tính mạng của mình ngay trước cái bẫy ngay trước mắt. Nhưng biết làm sao được, đâu phải lúc nào cũng có thể gần người đơn phương trong lòng. Dù biết nhưng vẫn đâm đầu.

Giờ mà kể cho lũ bạn chắc họ sẽ đặt lại tên tôi Đình - ngu ngốc - Nguyên mất thôi. Quá dễ dụ, ơ nhưng nếu nghĩ thoáng ra thì nhỡ ra như lời anh ta nói? Giúp tôi bớt căng thẳng hay cái ám muội? Cũng có thể lắm, có thể tôi suy nghĩ quá nhiều chứ ai lại nghĩ mấy cái kia. Đúng vậy nếu anh ta biết thì đã phơi bày tôi ngay lúc đó rồi.

Chắc chắn do tôi nghĩ nhiều!

Chính vì thế mà tôi lập tức vui vẻ lại và đi tắm rửa sau đó thử mấy bộ đồ trong tủ. Đi gặp người mình thích mà đâu thể không chuẩn bị được? Tốt nhất là chuẩn bị càng sớm càng tốt, phải gây ấn tượng mạnh để sự hiện diện của tôi rõ nét hơn trong mắt anh ấy!

Và nhờ cái vụ thử đồ mà tôi mất luôn mấy tiếng ăn tối muộn tít 21 giờ. Phải hi sinh thôi chứ biết sao được, Bảo Khôi đang chờ ngay trước mắt mà!

Mất mấy tiếng đồng hồ tôi chọn được một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, có chất liệu mềm mại, thoáng mát. Kết hợp với quần bò ống rộng màu xám, có độ dài vừa phải. Một đôi giày sneaker trắng, thiết kế đơn giản nhưng hiện đại tạo phong cách trẻ trung, năng động cùng với mái tóc đen ngắn dập xù.

Tất cả đã chuẩn bị chỉ cần địa chỉ nữa thôi. Càng ngày càng bước gần hơn tới Bảo Khôi tuy hơi vồ vập, nghẹt thở nhưng nó xứng đáng.

Đến sáng tôi đi xe buýt tới điểm hẹn, nhìn vào trong không gian thư giãn của quán và 2 chàng trai đang ngồi bên trong. Người đang nhìn người kia rôm rả nói và người còn lại vừa đáp lại vừa để ý đến ánh sáng của điện thoại di động bên cạnh.

Khung cảnh này làm tôi muốn đứng im tại chỗ. Tại sao có thể đẹp như thế được? Cả một không gian trong quán nổi bật 2 người lên vì vậy mà nó tạo ra một cảnh vô cùng hoàn hảo.

Bước đến bàn thôi cũng là áp lực với tôi, nhưng sao 9 giờ rồi mà quán chỉ có 2 người này ngồi vậy?

Còn tiếp.

[Lời của tác giả.]

Đình Nguyên: Lẽ nào 2 người có gì đó?

Kỳ An: !

Bảo Khôi: ...