Tô Châu thấy hai mẹ con cưng xỉu. Cô bèn lại gần họ.
"Bé con, em cầm cái này đi! Chị mua về cho em gái mà mua nhầm vị mất tiêu rồi, không biết làm sao? Em giúp chị nhé!"
"Nhưng kem chị mua. Em nhận không sao chứ?"
Đứa bé nhìn Tô Châu, lại nhìn mẹ mình mắt mong đợi.
"Không sao, chị cho em mà. Cầm lấy đi nhé!"
Người mẹ gật đầu với đứa nhỏ, nó cầm lấy rồi cười ngọt ngào. Đúng là trẻ nhỏ thích kẹo ngọt, đơn thuần thích cái gì là thật sự thích. Người lớn nói thích nhưng trong lòng chưa chắc đã vậy, hồn nhiên như vậy chỉ có thể là trẻ con.
"Em cảm ơn chị xinh đẹp!"
"Bé con ngoan thật, chị dạy dỗ rất tốt đó ạ!"
Nhiều đứa trẻ không có được thứ nó muốn thì giở trò ăn vạ, bắt cha mẹ chiều theo nó bằng được.
"Hôm nay cảm ơn em nhiều nhé! Em cũng rất tốt bụng."
"Hì, không có gì đâu. Em về trước nhé! Hai mẹ con đi chơi vui vẻ."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
[028 quả nhiên không chọn lầm người. Kí chủ vừa xinh đẹp lại tốt bụng....]
028 bắt đầu ca ngợi cô nữa rồi đấy.
Suốt cả đường về, cô nhìn phong cảnh lướt qua mắt. Trước kia trầy trật đạp xe giữa nắng nóng giao hàng, phơi mặt dưới nắng cháy bỏng. Chạy bôn ba không nghỉ. Ai biết cuộc đời lại xoay vần đổi gió, giờ ăn ở không lo. Mà mối lo khác lại xuất hiện.
"028, cậu cho tôi chi tiết về Cố Thiên Thành đi."
[Kí chủ bắt đầu hành động rồi sao? Âu mai gớt, thật tuyệt, kí chủ uy vũ, thật uy vũ....]
[Cố Thiên Thành là nhân vật phụ. Trong tiểu thuyết không đề cập nhiều. Cô có muốn mua gói không?]
Bào, bắt đầu bào rồi đấy! Điểm tích lũy được khi cô thay đổi tích cực, rẽ hướng khác nguyên tác, mỗi một thay đổi rõ rệt đều kiếm được nhiều điểm, càng nhận được công nhận thiện cảm từ mọi người thì càng tốt hơn nữa.
" Có."
[ok. Tiến hành mở khoá lý lịch nhân vật.]
[Cố Thiên Thành, năm nay 24 tuổi. Tốt nghiệp đại học top đầu Mỹ, mới về nước quản lí tập đoàn Cố gia. Yêu thích vận động thể thao, cưỡi ngựa, bơi lội,... Thành thạo ngoại ngữ. Tinh thông lập trình. Tính tình lãnh đạm, sống nguyên tắc. Nói chung là người đàn ông độc thân hoàng kim.]
Gì vậy trời? Sao như miêu tả mấy nam chính trong tiểu thuyết thế? Người như vậy tồn tại thì hào quang nam nữ chính truyện này ảm đạm thật. Cơ mà mấy điều cơ bản vậy không phải là...
"028, cậu dám lừa điểm tôi? Thông tin như vậy khác gì trên mạng?"
[Khoan đã kí chủ, có một thông tin quan trọng không có chỗ nào có. Độc quyền vô cùng hữu ích đấy!]
"Là?"
[Cố Thiên Thành thích ăn ngọt! Là bí mật đó. Cô có thể tấn công bằng đường dạ dày như người ta vẫn hay nói đó.]
Tô Châu cho 028 một ánh mắt khép hờ, cái quỷ gì vậy? Hữu ích thật. Thôi xin! Cô không biết làm đâu. Thà ra tiệm rồi mua tặng, nhà bao việc.
À giờ còn bánh trái gì, cô về tay không. Mà có gặp đâu mà tặng. Biết đâu mà tặng. Không quan tâm nữa. Đợi đến khi gặp mặt rồi tính tiếp.
Cô chưa từng tiếp cận ai cũng không biết cách lấy lòng. Chắc là như trong mấy tiểu thuyết, đối tốt là được, không xí xởn là được. Mà cô không có ý định yêu đương, đối với Tô Châu, nhiệm vụ hiện giờ là cố gắng để bảo vệ Cố Thiên Thành khỏi vụ tai nạn xe hơi.