028 ngậm miệng. Nó không dám cãi.
Nhìn kí chủ nó từ khi đến thế giới này cật lực nhiệt huyết nâng cấp bản thân vậy, nó chỉ muốn kí chủ thoải mái tí. Nhưng mà đúng năm 18 tuổi trọng đại này, không thể lơ là được. Cầu mong kí chủ đạt được kết quả tốt.
Thấm thoát, kì thi đại học đã đến.
"Chúc gái yêu thi tốt. Nếu không tốt không sao, về đây có ba mẹ lo. Nhà mình không thiếu tiền. Thế giới này có sập xuống còn ba mẹ chống đỡ, con có tệ cũng không sao..."
[Bà Trần này toàn quở không. Tô Châu cố lên! Cô là toả sáng nhất, thông minh ưu tú bla bla...]
Rồi rồi! Đủ rồi! Nhanh chóng kết thúc địa ngục huấn luyện thôi.
Bước khỏi trường thi, Tô Châu thở nhẹ ra một hơi. Cuối cùng cũng qua hết rồi. Được giải phóng đèn sách, vận mệnh của cô cũng đã được vẽ theo con đường khác.
Tự do! Tự do! Tự do muôn năm.
Dù trời có nắng, cũng không làm cô phai bớt đi vui vẻ. Cô bảo tài xế dừng ở tiệm bánh ngọt. Trời này ăn kem lạnh là đúng bài.
Tiệm bánh Masi nức tiếng, phong phú đa dạng, ở đây đồ ngọt rất ngon. Muốn mua phải xếp hàng dài.
Lúc cô hí hửng vào mua thì món kem yêu thích của cô chỉ vừa đúng còn một cái. Chà, cái vận may gì đây?
Thật khéo mà!
Mua xong, đang cầm cây kem trà xanh mát lành để đi ra xe để thưởng thức vô tình bắt gặp cảnh tượng một bà mẹ dắt theo con gái của mình vào tiệm.
Đứa bé hai mắt long lanh nhìn mẹ mình cười "Mẹ ơi, hôm nay con nhất định sẽ ăn được cây kem trà xanh kia!"
Người mẹ trẻ tuổi vui vẻ cười ra tiếng "Ôi dồi, sao con nói chắc chắn vậy Tiểu Bối? Xem hôm nay có còn nữa không, mấy lần không còn rồi."
"Con cược với mẹ, nếu không còn, mẹ gọi con là Tiểu Cẩu cũng được."
"Hahhaah... Được thôi con gái!"
Cô cách đó nghe được cuộc hội thoại của hai mẹ con nghe thấy dễ thương thật nên không nhịn được nán lại.
Bởi vì cây kem vị trà xanh cuối cùng đang ở trên tay cô.
Người mẹ dắt đứa nhỏ đến quầy hỏi thì câu xin lỗi quý khách, vừa hết cách đây không lâu. Đứa nhỏ nghe xong ủ rũ. Mặt cũng không còn tươi tắn như hoa nở lúc nãy. Đôi mắt ươn ướt cụp đuôi xuống nhìn thương lắm lắm lắm luôn.
"Mẹ ơi! Gâu gâu!"
"Giống cún con thật đó. Không buồn nhé, sau chúng ta lại đến mà."
Người mẹ an ủi đứa nhỏ, đứa nhỏ vẫn còn buồn thiu. Đây là lần thứ mấy rồi, tại nó không dậy sớm nổi mà. Cục bông đáng thương của cô dễ thương thật.