Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Giang Chiêu làm là đi ngâm mình trong bồn nước nóng.
Đây là điều Lâm Ngọc Vận đã từng nói: nước nóng có thể xua tan mệt mỏi của cả một ngày, và cả... những mùi hương thuộc về người khác.
Cậu nằm trong bồn, mắt dán vào chiếc TV treo trên tường phòng tắm. Lúc này, chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột ngột reo lên.
Không có ghi chú, là một số lạ.
Giang Chiêu từ chối cuộc gọi, định đặt điện thoại lại chỗ cũ thì nó lại vang lên lần nữa.
Cậu tiếp tục từ chối, nhưng dường như đối phương không có ý định bỏ cuộc nếu cậu không trả lời.
Người gì vậy chứ?
Cậu thử áp ống nghe lên tai.
"…Alo? Xin chào, có chuyện gì không ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao cậu lại dập máy của tôi?"
Đồng tử của Giang Chiêu đột nhiên co rút.
Đó là giọng của Lạc Du, cậu không thể nhầm được.
"Tôi không biết đây là số của anh, anh cần gì?"
"Lưu số của tôi vào danh bạ." Đối phương lạnh giọng ra lệnh: "Tôi không thích nói chuyện với người không nhớ số của tôi."
Giang Chiêu: "..."
Người này là sao vậy, rõ ràng là anh ta gọi tới mà.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu không dám cãi lại.
"Lưu rồi. Giờ anh có thể nói chuyện chính được chưa?"
"Sáng mai đến gặp tôi."
Giang Chiêu theo phản xạ hỏi: "Gặp làm gì?"
"Có việc."
"Việc gì?"
Đối phương dường như không muốn trả lời, giọng nói lộ ra vài phần khó chịu, lặp lại: "Có việc."
"..."
Đúng là không thể nói chuyện nổi.
Nước trong bồn tắm bắt đầu nguội dần, Giang Chiêu cắn môi, thật sự không muốn đi. "Xin lỗi, mai tôi không có thời gian."
Đầu dây bên kia im lặng.
Giang Chiêu bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay cầm lấy một chiếc khăn lau khô nước trên người.
"Giang Chiêu." Lạc Du gọi cả họ lẫn tên, giọng lạnh như băng, "Tôi không phải đang xin ý kiến của cậu. ——Hay là cậu muốn để tất cả mọi người biết, chân tôi vì ai mà phế?"
Động tác của Giang Chiêu chợt khựng lại, đây chính là một lời đe dọa rõ ràng.
Lúc này, cậu đang quay lưng về phía gương, sương mờ trên bề mặt gương dần tan đi, phản chiếu tấm lưng của cậu.
Hệ thống nhỏ trong lòng cậu hít một hơi thật sâu.
Trên phần lưng từ eo trở lên, từng dấu vết đỏ thẫm dày đặc hiện lên, mỗi dấu đều mang theo sự chiếm hữu sâu đậm và mãnh liệt.
Những dấu răng cũ nó từng thấy trước đó đã nhạt đi, nhưng bây giờ, những dấu vết mới lại xuất hiện trên lưng cậu.
Sự dày đặc của chúng như thể người để lại dấu vết này không cam tâm, muốn nuốt trọn cả con người cậu.
Hệ thống như bị đập vào mặt bởi một mảng lớn màu đỏ.
Nói thẳng ra, toàn thân ký chủ lúc này như bị che bởi một tấm mosaic đỏ.
Có một kẻ điên đã ra tay với ký chủ... Và một khi tiền lệ này được tạo ra, những kẻ điên khác e rằng cũng không kìm chết nổi nữa.
Bị bó buộc bởi các quy tắc, hệ thống chỉ có thể thở dài bất lực, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho ngày ký chủ bước lên con đường đầy bất trắc.
Trước đây, nó từng nghe nói có một ký chủ khác cũng vì quá cuốn hút mà nhân vật phản diện tâm lý biếи ŧɦái trong thế giới tiểu thuyết đã yêu say đắm người đó, thậm chí còn lợi dụng sức mạnh của thế giới để nhốt luôn ký chủ trong câu chuyện.
Sau đó, nghe đâu tổng bộ đã phải cử người đến giải cứu, mất bao công sức mới đưa được ký chủ đó về.
Còn ký chủ của nó bây giờ... chỉ biết cầu trời khấn phật thôi.
Giang Chiêu đang lau mái tóc ướt của mình thì động tác đột ngột dừng lại.
Cậu nghi ngờ xoay người lại nhìn thoáng qua, dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng những dấu vết kia quá kín đáo, chỉ ai đứng phía sau cậu mới có thể nhận ra.
“...Tôi có thể không đi không?”
Cậu đặt chiếc khăn xuống, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, cậu đứng giữa làn sương mờ ấm áp, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng đầy nước, vẻ mặt hiện rõ sự khổ não.
Hình ảnh phản chiếu trong gương hiện lên dáng vẻ của cậu lúc này, toàn thân ướt đẫm, mái tóc đen nhánh bết vào trán, làn da trắng ngần nổi bật dưới làn hơi nước, đôi môi ửng đỏ như vừa qua một trận mưa giông bão táp.
Cậu giống như một đóa hồng kiều diễm vừa trải qua gió mưa dữ dội, hơi thu mình lại một cách tủi thân, cánh hoa khép chặt che giấu nụ hoa e ấp bên trong, chỉ để lại một đóa hoa gọn gàng chưa nở.
“Không được.”
Điện thoại bị Lạc Du cúp máy, không để lại cho Giang Chiêu cơ hội đổi ý.
Giang Chiêu tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, trong đầu chợt hiện lên những lời Tạ Minh Hi nói với cậu vào ban ngày.
Cậu phân vân không biết nên nghe theo lời khuyên ban đầu của Tạ Minh Hi, hay làm theo những đề nghị mà người đó đưa ra sau này.
【Ting, cốt truyện quan trọng đã cập nhật.】
【Cốt truyện quan trọng (không thể bỏ qua):
5. Vai ác giả vờ mời pháo hôi ra ngoài, tại nhà hàng khơi lại chuyện cũ.
……】
Giang Chiêu: "…" Cái gì mình không muốn, thì cứ phải xảy ra cho bằng được.
Cậu gần như nghi ngờ rằng bảng cốt truyện này được sắp xếp theo đúng những điều cậu không muốn làm nhất.
Càng không muốn, thì lại càng hiện ra đúng việc đó.
Giờ thì không đi cũng không được nữa rồi.
Giang Chiêu khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng vẻ u sầu.
Hệ thống tranh thủ liếc qua cậu một cái, cả kho dữ liệu như rung lên chỉ vì cái nhíu mày của cậu, suýt nữa thì muốn xé toạc bảng cốt truyện để Giang Chiêu khỏi phải bận lòng thêm.
Dáng vẻ này của cậu… Hệ thống không biết nên miêu tả thế nào. Cứ như chỉ cần cậu lên tiếng, bất kể là sao trời hay ánh trăng, cũng sẽ lập tức được dâng đến tay cậu vậy.
Hệ thống không có trái tim hay cảm xúc, chỉ là một khối dữ liệu, mà còn có suy nghĩ như vậy, huống chi là những người có tình cảm thật sự.
Giang Chiêu thay đồ ngủ, đi đến cạnh giường. Cậu có thói quen khát nước sau khi tắm, nên luôn để một ly nước trên bàn cạnh giường, chỉ để uống khi đã nằm xuống.
Hôm nay cũng vậy.
Nhưng khi bàn tay ướt nước vì ngâm lâu trong bồn vừa chạm vào chăn, động tác của cậu bỗng khựng lại.
Có gì đó không đúng.
Lượng nước trong ly không đúng.
Giang Chiêu uống nước luôn có tiêu chuẩn riêng. Trước khi ngủ, cậu chỉ uống nửa ly để tránh phải dậy giữa đêm đi vệ sinh. Nhưng giờ đây, nước trong ly rõ ràng đã nhiều hơn hẳn, từ nửa ly tăng thành khoảng ba phần năm, chỉ cần không để ý một chút là sẽ uống ngay.
Hơi ấm từ nước nóng tắm xong trên người cậu thoáng chốc bị cảm giác lạnh lẽo thay thế.
Ai đã làm điều này? Ai đã động vào ly nước của cậu?
Là ai đó đã bỏ thuốc? Hay đã thay đổi thứ gì trong ly nước?
Giang Chiêu cứng đờ người, đôi mắt hoảng loạn quét qua phòng ngủ như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại.
Không xa giường là một chiếc đèn đứng bằng kim loại, trông giống hệt chiếc đèn ở nhà Lạc Du. Đế đèn bằng kim loại bóng loáng, hiện tại đèn đứng đang tắt, chỉ có đèn trần trên cao chiếu ánh sáng xuống, phản chiếu mờ mờ lên đế đèn.
Thông qua lớp phản chiếu mờ nhạt ấy, Giang Chiêu nhìn thấy…
Bàn chân của chính mình.
Và khoảng không tối đen dưới gầm giường.
...Cùng một bàn tay thò ra từ gầm giường.
Và một gương mặt mờ ảo đang lặng lẽ nhìn cậu.