Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 41

Chiếc xe đã đậu sẵn bên ngoài, Giang Chiêu lên xe dựa vào ghế ngồi rồi khẽ vươn vai một chút.

Thực ra, không chỉ cơ bắp chân cậu bị tê mỏi, mà gần như cả cơ thể đều đang ê ẩm, đặc biệt là cổ, nơi kết nối với cột sống, cứ như thể cậu đã ngủ sai tư thế và bị vẹo cổ.

Đúng lúc đó một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng xoa bóp phần sau cổ cậu. Lực đạo vừa đủ, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

"Chiêu Chiêu, cổ đau à?"

Giang Chiêu hơi tủi thân, khẽ gật đầu: "Hình như ngủ sai tư thế nên bị đau cổ."

Lâm Ngọc Vận từ phía sau cúi người gần cậu, hơi thở nóng ấm phả lên da cổ cậu, làm khu vực đó trở nên nóng bừng. "Đau như thế này để lần sau em nhớ đừng ngủ bên ngoài nữa. Bên ngoài làm sao thoải mái bằng ở nhà được?"

Giang Chiêu nửa tựa người vào cửa sổ xe, đôi mắt đen như viên đá obsidian nhìn chằm chằm cảnh đường phố lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.

"Em không định ngủ đâu. Bác sĩ Tạ giữa chừng có chút việc phải ra ngoài, em vốn chỉ định ngồi trong phòng nghỉ đợi anh ấy về, nhưng không hiểu sao lại ngủ quên mất. Khi bác sĩ Tạ quay lại cũng không đánh thức được em, thế là em cứ ngủ mãi cho đến tận bây giờ."

Bàn tay đang xoa bóp trên cổ Giang Chiêu đột ngột khựng lại.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, bàn tay đó lại tiếp tục di chuyển, nhưng lực đạo rõ ràng mạnh hơn nhiều so với trước.

Giang Chiêu không chịu được đau, nhỏ giọng than thở: "Anh Lâm, em đau, anh… nhẹ tay một chút."

Vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng cậu vẫn còn chút ngái ngủ, nghe lười biếng nhưng lại mềm mại, như một chú mèo nhỏ nằm trên đùi chủ nhân làm nũng, hoặc như những đám mây nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa không trung.

Yết hầu của Lâm Ngọc Vận khẽ chuyển động.

Anh thích nghe Giang Chiêu dùng chất giọng hoàn toàn không phòng bị này nói chuyện với mình, như thể giữa họ đã thân thiết đến mức không còn khoảng cách nào.

"Dù đau cũng phải chịu." Giọng nói của anh hiếm khi mang theo chút lạnh lùng như lúc này, rõ ràng là thật sự không hài lòng.

Giang Chiêu cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nghe vậy liền im bặt, không dám hé lời. Một lúc lâu sau, cậu mới xây dựng đủ dũng khí, rụt rè hỏi: "Anh Lâm, hôm nay anh định dẫn em đi đâu? Bây giờ đến đó còn kịp không?"

"Không kịp nữa rồi, công viên giải trí gần đây vừa mới hoàn thành, tôi là nhà đầu tư lớn nhất, đáng lẽ tôi phải tham gia lễ khai trương và cắt băng khánh thành. Nhưng vì chờ mãi không thấy Chiêu Chiêu quay lại, tôi đã gọi điện hủy việc đó để đi tìm em."

Giang Chiêu nghe xong, cảm thấy một trận áy náy tràn ngập.

Khoảnh khắc quan trọng như vậy, cậu lại khiến Lâm Ngọc Vận không thể tham dự.

Nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ tức giận.

Mang theo sự mong đợi, muốn cùng ai đó chia sẻ một thời khắc trọng đại, cuối cùng lại bị bỏ rơi chỉ vì người kia… ngủ quên.

Cậu quay người lại, đôi mắt ươn ướt ngước nhìn Lâm Ngọc Vận.

"Em xin lỗi, anh Lâm..." Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi, nhưng nước mắt đã nhanh chóng dâng đầy trong đôi mắt cậu, long lanh như những hạt đậu nhỏ, lấp lánh nơi khóe mắt, muốn rơi mà chưa rơi. Giọng nói cũng nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.

"Em không cố ý khiến anh bỏ lỡ."

Lâm Ngọc Vận từ trên cao nhìn xuống cậu.

Lúc này, Giang Chiêu cúi đầu, những giọt nước mắt trong veo tựa ngọc trai rơi thẳng xuống, làm ướt vạt quần cậu thành một vệt tròn nhỏ, cũng như thiêu đốt trái tim anh.

Anh cố kìm nén...

— Nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.

Lâm Ngọc Vận vươn tay ôm lấy Giang Chiêu.

"Chiêu Chiêu, đừng khóc nữa. Chỉ là một buổi cắt băng thôi mà, tôi không giận em đâu. Chỉ cần em ngoan một chút, ngoan hơn một chút nữa—"

Giang Chiêu nắm lấy một góc áo trước ngực Lâm Ngọc Vận, như sợ anh sẽ giận dỗi rồi không cần mình nữa.

"Anh Lâm, đừng giận em nữa được không?"

Câu nói ấy khiến trái tim Lâm Ngọc Vận như muốn tan chảy.

Chiêu Chiêu của anh, làm sao có thể dễ dàng khiến người khác mềm lòng như thế chứ?

Em ấy lúc nào cũng đáng yêu đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại. Không chỉ riêng anh, mà bất kỳ ai từng nhìn thấy Giang Chiêu cũng sẽ bị hấp dẫn không thể rời mắt.

... Thật phiền phức.

Anh nghĩ, Tại sao luôn có người thèm muốn bảo vật của mình?

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ đen tối. Nếu có thể hòa em ấy vào cơ thể mình, biến em ấy thành một phần của anh... thì tốt biết mấy.

Giang Chiêu rụt rè ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Ngọc Vận.

Cậu không bao giờ khóc trước mặt người lạ, nhưng lại dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối trước những người thân thiết. Chỉ cần nghe một lời trách móc hay lạnh nhạt, cậu sẽ lập tức thu mình lại, như muốn trốn vào trong chiếc vỏ của chính mình. Nhưng vì quá sợ hãi, cậu lại quên mất phải giấu đi chiếc đuôi nhỏ mềm mại lộ ra ngoài.

Lâm Ngọc Vận, người luôn ở bên cậu, là một con người bằng xương bằng thịt và là người mà ngày nào cậu cũng có thể nhìn thấy.

Hơn hết, Lâm Ngọc Vận là một người rõ ràng phải trái, không vì những lời đồn vô căn cứ mà phán xét người khác.

Trong tiểu thuyết gốc, khi chưa biết nguyên nhân cái chết của nhân vật chính công, anh ấy vẫn đối xử tử tế với mọi người.

Huống chi bây giờ, cách Lâm Ngọc Vận đối đãi với Giang Chiêu tốt hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Dường như anh đã hoàn toàn xóa bỏ sự nghi ngờ đối với cậu, khiến Giang Chiêu càng tin tưởng rằng đây là một người mình có thể dựa dẫm.

Giống như một chú thú nhỏ ngây thơ, cậu tin tưởng vào sự dịu dàng của dã thú, mở rộng cửa hang nhỏ bé của mình để mời dã thú vào.

Nhưng lại quên mất rằng, trên đời này có một câu thành ngữ: Với hổ mưu bì.

(ý nói cùng kẻ gian ác mưu sự thì sẽ gặp nguy hiểm.)

Giờ đây, rõ ràng cậu đang ở trên đầu lưỡi dao và bên mép miệng của dã thú, nhưng lại chẳng hề nhận ra. Ngược lại, cậu còn dang tay ra, chủ động ôm lấy con thú hoang ấy.

Đúng là ngốc nghếch.

Lâm Ngọc Vận siết nhẹ vòng tay ôm lấy Giang Chiêu, tay anh khẽ vuốt dọc theo lưng cậu. Khoảng cách giữa họ gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương lạ lẫm, không thuộc về anh, thoang thoảng trên người của đứa trẻ này.

Sắp rồi, anh sắp nhốt chú chim hoàng yến này vào l*иg của mình.