Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 33

Trái tim treo lơ lửng của Giang Chiêu rốt cuộc cũng hạ xuống đôi chút, cậu chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ vì sao đối phương lại làm vậy, chỉ đành cầm ly lên dưới ánh nhìn chăm chú của vai ác, lấy lệ uống một ngụm nhỏ.

Cậu thực sự không khát, nhưng đối phương đã làm đến mức này, nếu không nể mặt thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ánh mắt của Lạc Du như một lưỡi dao sắc bén, lướt qua đâu đều để lại vết hằn, chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt của cậu, cuối cùng dừng lại ở yết hầu đang khẽ động của thanh niên.

"Choang."

Chiếc ly rơi xuống sàn, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một vật vô tri của Lạc Du lại quay về phía Giang Chiêu, nhìn cậu nhắm mắt lại, cơ thể từ từ trượt khỏi sofa.

Lạc Du điều khiển xe lăn tiến đến phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn mặt hoàn toàn sạch, nhổ hết ngụm nước còn giữ trong miệng vào đó.

Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người thanh niên đang ngất xỉu trên sàn.

"Thật ngu ngốc."

Thứ bỏ vào miệng chưa chắc đã nuốt thật, động tác nuốt cũng có thể chỉ là giả vờ.

Thế nhưng, con thỏ mắt đỏ này lại chẳng hề nhận ra điều đó, dù chính nó tự nguyện bước vào hang sói.

Trong lòng Lạc Du thoáng dâng lên một chút thương hại khó tả. Cảm giác này hiện rõ trên gương mặt hắn, xen lẫn với sự khó hiểu, khiến chân mày nhíu chặt lại.

Làm sao trên đời lại có người dễ bị lừa đến vậy?

Lại còn tin tưởng hắn nữa.

Lạc Du nghĩ, có lẽ Giang Chiêu đã quên mất, chính ai đã khiến hắn rơi vào tình cảnh thảm hại như hiện tại.

Hắn điều khiển xe lăn, quay quanh thành niên một vòng.

Cuối cùng, xe dừng lại trước sofa.

Dù Lạc Du đang ở nước ngoài, nhưng tại quê nhà, hắn luôn có người giám sát Giang Chiêu. Vài tháng trước, khi đối phương bắt đầu vạch ra kế hoạch ngớ ngẩn kia, hắn đã biết rõ mọi chi tiết, thay vì vạch trần kế hoạch đó, hắn còn cố tình đặt vào đó một quân cờ nhỏ thuộc về mình.

Mục đích của hắn là khiến Giang Chiêu chịu khổ. Dĩ nhiên, nếu có thể khiến cậu ta mất đi thứ gì đó thì càng tốt hơn.

Ví dụ như... tính mạng.

Ai ngờ được rằng, đối phương mạng lớn phúc dày, không chỉ còn sống mà còn toàn vẹn không tổn hao gì, kẻ chết lại là một người hoàn toàn vô can.

Thật đáng tiếc.

Vẻ tiếc nuối trên mặt Lạc Du lan rộng, ánh mắt gần như thương hại nhìn thanh niên.

Chuyến về nước lần này, vốn dĩ hắn định tự tay xử lý Giang Chiêu. Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, ý nghĩ trong hắn bất ngờ thay đổi.

Bảy năm sống ở nước ngoài, trong khoảng thời gian đó, dường như Giang Chiêu đã trải qua một sự thay đổi lớn lao, hoặc có lẽ sự thay đổi này chỉ vừa mới xảy ra gần đây.

Chính những thay đổi đó khiến hắn thay đổi suy nghĩ.

Thực ra, Lạc Du cũng có phần bối rối.

Trong ký ức của hắn, Giang Chiêu là một kẻ công tử bột vô dụng, ngoài gương mặt đẹp và xuất thân gia thế hiển hách ra, chẳng có gì đáng nhắc đến.

Nhưng Giang Chiêu mà hắn gặp hôm nay thì khác.

Có vẻ như điểm chung duy nhất giữa hai người họ chỉ là sự ngu ngốc, ngu ngốc đến mức tin tưởng một người như hắn.

Ngoài điểm đó ra, nếu nói họ là hai người hoàn toàn khác nhau, Lạc Du cũng sẵn sàng tin.

Giang Chiêu của bảy năm trước ngu xuẩn, kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cho mình là trung tâm, và đầy ganh ghét.

Giang Chiêu sau bảy năm vẫn ngu ngốc, nhưng những tính từ kia chẳng còn phù hợp để miêu tả cậu nữa. Giờ đây, cậu nhút nhát, yếu ớt, xinh đẹp và ngây thơ. Sự thay đổi to lớn này đã biến cậu từ một con linh cẩu hạ lưu thành một con thỏ trắng béo tốt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn trông đến đáng thương, như thể đang cầu xin sự cảm thông.

Thực ra, Lạc Du đã không còn nhớ rõ chàng thanh niên trước kia là người thế nào, ký ức của hắn đã mờ nhạt, chỉ còn lại nỗi đau khi ngã xuống từ cầu thang và sự căm hận không ngừng lên men trong lòng.

Hắn cúi mắt, ánh nhìn lạnh lẽo và kéo dài dừng lại trên người Giang Chiêu.

Mái tóc của thanh niên vẫn chưa được cắt, có vẻ như cậu hoàn toàn quên mất việc này. Tóc phía sau gần như đủ dài để buộc thành một búi nhỏ giống như đuôi thỏ, nhưng cậu không làm vậy, mà để tóc buông xõa.

Những lọn tóc đen che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ làn da trắng ngần như tuyết, trong suốt đến kinh ngạc.

Tóc chỉ che được nửa trên khuôn mặt, để lộ chiếc cằm gầy nhọn và đôi môi khô khốc.

Ánh mắt của Lạc Du dần dần rơi xuống đôi môi ấy.

Đôi môi của thanh niên đầy đặn, hình dáng hoàn hảo, mang một sắc hồng nhạt khỏe mạnh. Trên môi trên, một điểm sáng nhấn nhá như viên ngọc nhỏ, tựa một đỉnh núi mời gọi người ta chinh phục, đẹp đến mức khó có thể diễn tả. Môi dưới hơi mím lại, tựa như đang khẽ ngậm lấy viên ngọc nhỏ bé ấy, gần như khiến người ta quên đi sự hiện diện của nó.

Trong một thoáng như bị mê hoặc, Lạc Du vươn tay ra, đầu ngón tay với lớp chai mỏng sắp chạm đến thanh niên thì bỗng khựng lại giữa chừng.

...Hắn đang làm gì thế này?

Trước một người như Giang Chiêu, kẻ hắn căm hận, làm sao trong đầu lại xuất hiện loại suy nghĩ kỳ quặc này?

Lạc Du nhíu chặt mày, đôi mắt lạnh lẽo, âm u như bầu trời trước cơn giông, tích tụ đầy giận dữ và sấm sét.

Thế nhưng, chỉ trong một khoảnh khắc, bàn tay hắn vẫn chạm đến thanh niên.

Dù sao đi nữa cũng chẳng quan trọng.

Giang Chiêu đang ngủ, ngoài hắn ra sẽ không ai biết chuyện này, những điều không thể lý giải thì đừng cố nghĩ, giống như việc hắn không hiểu tại sao Giang Chiêu lại làm những điều ấy, nhưng vẫn nhớ rõ tên người đó, chỉ chờ ngày tận tay kết liễu anh ta.

Mãi về sau, hắn mới nhận ra, hành động ấy mang theo sự thù hận.