Một chữ "bò" không chỉ nhấn mạnh hoàn cảnh khó khăn mà vai ác đang gặp phải, mà còn châm biếm cả Giang Chiêu.
Người sau chỉ lặng lẽ đưa tay ra tiếp nhận.
Bàn tay của Lạc Du rất lạnh, gần như băng giá, hơi thở của hắn phả lên cổ của Giang Chiêu, khiến cậu vô thức liên tưởng đến một loài rắn cực độc nào đó. Tựa như một con rắn độc nhẹ nhàng trườn qua cổ cậu, rồi bất ngờ cuộn lại, siết chặt một chút.
Trong tự nhiên, cổ là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể. Khi thú săn muốn gϊếŧ con mồi, chúng hầu hết đều ra tay ở cổ.
Quy luật này cũng không khác gì đối với con người.
Lông trên gáy Giang Chiêu dựng đứng, cậu nín thở, cố gắng hết sức mình để bế vai ác lên và đặt hắn vào xe.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy người cậu, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Vì sự gần gũi với nỗi sợ hãi, trái tim cậu run rẩy từng đợt, đập mạnh đến mức chưa từng có.
Có một khoảnh khắc, cậu thật sự cảm thấy như mình bị một con rắn độc quấn lấy.
Giang Chiêu hít sâu một hơi, đặt xe lăn vào cốp sau, không nhìn ghế sau lấy một lần mà đi thẳng về phía ghế lái phụ.
Vừa kéo cửa xe, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.
Từ khe hở nhỏ xíu khi cửa xe được mở ra, một ánh mắt lạnh lùng bắn đến, như đang chất vấn.
——Cũng là một lời cảnh báo và đe dọa ngấm ngầm.
Dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được của Giang Chiêu liền tan thành mây khói, cậu ngoan ngoãn đóng cửa ghế phụ lại, dưới ánh mắt khó hiểu của tài xế, ngồi xuống bên cạnh Lạc Du.
Người kia thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt báo địa chỉ.
Địa điểm này cách sân bay khá xa, cần khoảng hai tiếng lái xe. Khi xuống xe, áo ở lưng Giang Chiêu đã ướt đẫm.
Cậu cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Suốt chặng đường, cảm xúc và biểu cảm của Lạc Du đều nhàn nhạt, tựa như một pho tượng thần không lành lặn, ngồi trên cao trong điện thờ. Thế nhưng, chính điều đó lại khiến cậu sợ hãi đến lạ kỳ. Áp lực khi ở cạnh người này thậm chí còn vượt qua cả cảm giác gặp ma.
Xuống xe, vẫn là Giang Chiêu bế hắn ta xuống.
Tài xế ban đầu định giúp, nhưng bị Lạc Du từ chối với lý do không quen để người lạ chạm vào mình.
Sau khi đưa người vào chỗ râm mát, Giang Chiêu liền không nhúc nhích.
Phần đầu nhiệm vụ mới này cậu đã hoàn thành, nhưng còn phần sau thì lại vô cùng khó khăn. Dù thế nào đi nữa, hôm nay cậu cũng phải liều một phen, bước vào miệng cọp.
Lạc Du nhìn cậu, "Sao không đi?"
Giang Chiêu cụp mắt xuống, cậu không giỏi nói dối, mỗi khi bất đắc dĩ phải nói dối đều cúi đầu, dùng hàng mi dài và dày che đi đôi mắt, không để người khác nhìn thấy sự trống rỗng trong đó.
Cậu khẽ nói: "Tôi... tôi còn có vài điều muốn nói với anh..."
Chưa kịp nói hết, Lạc Du đã bất ngờ ngắt lời, "Không muốn đi? Hay cậu muốn lên trên ngồi một lát?"
Giang Chiêu vô thức gật đầu.
Khóe môi Lạc Du bất ngờ nhếch nhẹ lên, nhanh đến mức như một ảo giác, khiến chàng trai trẻ bắt được nụ cười đó phải tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không.
"Đẩy tôi vào trong."
Chỉ trong thoáng chốc, hắn ta lại trở về dáng vẻ trước đây, lạnh lùng, mỉa mai và đầy áp lực của một vai ác đáng sợ.
Căn hộ của Lạc Du nằm trên tầng cao nhất, chiếm trọn cả một tầng. Theo như Giang Chiêu biết, giá trị của một căn hộ dạng này không hề thua kém biệt thự ở trung tâm thành phố mà nhà họ Giang sở hữu. Nội thất bên trong mang phong cách lạnh lẽo, chủ yếu là màu trắng, xám nhạt và đen đậm, phản ánh rõ ràng nội tâm không thỏa hiệp, phân định rõ trắng đen của chủ nhân.
Giang Chiêu ngồi xuống chiếc sofa màu xám nhạt.
Trong phòng còn có một chiếc xe lăn điều khiển từ xa, Lạc Du đã đổi từ chiếc xe lăn dưới thân mình sang chiếc này. Hiện tại, hắn đang rót nước tại máy nước nóng lạnh, tiếng nước chảy vào ly thủy tinh vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, tạo ra một âm thanh khiến người ta cảm thấy bất an.
Cuối cùng, ly nước được đặt ngay trước mặt Giang Chiêu.
Cậu lo lắng nhìn ly nước ấm đầy ắp đó, lén lút ngẩng mắt lên quan sát vai ác. Nhưng không ngờ, đối phương đang chống khuỷu tay, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt của họ giao nhau, và lần này cậu bị bắt quả tang.
“Tôi... không khát.” Giang Chiêu nói nhỏ.
Không phải cậu không khát, mà là không dám uống nước đối phương đưa, lỡ đâu trong đó có thuốc thì sao?
Lạc Du nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo: “Cậu Giang chê nước nhà tôi không sạch à?”
Làm sao Giang Chiêu dám thừa nhận mình thực sự nghĩ vậy.
Ánh mắt hai người va chạm trong không trung. Cuối cùng, Giang Chiêu là người đầu tiên rút lui, cúi đầu không dám nhìn thêm, tầm mắt cẩn thận giữ ở chiếc ly thủy tinh trước mặt.
Chỉ vài giây sau, trong tầm nhìn của Giang Chiêu đột ngột xuất hiện một bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, đang cầm lấy chiếc ly.
Ánh mắt cậu vô thức dõi theo, tận mắt nhìn thấy Lạc Du uống một ngụm nước trong ly, yết hầu sắc nét chuyển động lên xuống, thực hiện động tác nuốt.
"Nước không có độc."
Ly thủy tinh lại được đặt trở về chỗ cũ.