Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 20: Vĩnh viễn không thể siêu sinh

... Cảm giác như đang cắn một miếng bánh ngọt thơm ngon.

Trước đây, chỉ cần bị cắn lần đầu, Giang Chiêu sẽ lập tức tỉnh dậy. Nhưng giờ đây, dù toàn thân đã bị cắn đến mức đau đớn, cuộn tròn lại mà run rẩy, cậu vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh.

Cậu thậm chí nghi ngờ rằng ban ngày Tạ Minh Hi vô tình đưa ra ám thị tâm lý nào đó quá đáng, khiến cậu giờ không thể thoát ra được.

Thật quá đáng, rõ ràng không phải do cậu làm, vậy mà hậu quả lại rơi lên người cậu.

Giang Chiêu vừa đau vừa nghĩ, cảm thấy mình thực sự phải gánh một trách nhiệm oan uổng lớn.

Cậu vừa kinh vừa sợ, cho đến khi xúc tu giống như của loài nhện chạm vào cổ, cậu mới run rẩy bừng tỉnh, ngồi bật dậy trên giường.

Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lớn của cậu.

Phải một lúc lâu, cậu đưa bàn tay run rẩy sờ lên trán, chỉ cảm nhận được mồ hôi ướt nhẹp.

Tại sao hôm nay lại lâu mới tỉnh? Là quái vật trong mơ đã trở nên mạnh hơn sao?

Trong cơn hoảng hốt, Giang Chiêu nghĩ, cậu không nên sợ, vì vốn dĩ không phải lỗi của cậu, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được.

Nhịp thở dần ổn định, l*иg ngực cũng trở nên bình tĩnh hơn, từng hơi thở đan xen vào nhau, nhẹ đến mức không giống tiếng thở của con người, mà giống như tiếng của một sinh vật nhỏ bé nào đó đang trốn trong bóng tối, há miệng hít khí.

Hầu kết nhỏ xíu của Giang Chiêu khẽ chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh nuốt nước rõ ràng.

Hiện giờ cổ họng cậu khô khốc, may mà trước khi ngủ cậu đã rót một cốc nước để trên tủ đầu giường.

Tủ đầu giường nằm ở phía bên trái, trong bóng tối, cậu với tay tìm kiếm, ngón tay bất ngờ chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo. Nó giống như bề mặt của một chiếc cốc thủy tinh, nhưng cảm giác chạm vào lại có chút không đúng lắm…

Cốc thủy tinh có mềm không?

Đầu óc mơ màng của Giang Chiêu không nhận ra sự bất thường này, tiếp tục mò mẫm và cuối cùng cũng tìm được chiếc cốc còn lại nửa cốc nước.

Cậu cầm cốc lên, đặt thẳng lên môi.

Âm thanh “ừng ực” khi cậu uống nước vang lên rõ mồn một bên tai.

Có hơi ồn.

Từ khi nào mà tiếng cậu nuốt nước lại trở nên lớn như vậy?

Động tác của Giang Chiêu khựng lại, bên tai cậu lại vang lên một âm thanh nuốt nước rõ ràng.

Máu trong cơ thể cậu dường như ngay lập tức đông cứng lại, não bộ chậm chạp lúc này mới nhận ra tín hiệu cảnh báo từ cơ thể.

Trong phòng rõ ràng chỉ có mình cậu, hơi thở đáng lẽ cũng chỉ có một người, vậy làm sao lại có một âm thanh đáp lại?

Miệng cậu đang khô khốc, vậy âm thanh phát ra khi cậu nuốt nước lần đầu là từ đâu?

Thứ mềm mềm mà cậu vừa chạm phải… rốt cuộc là gì?

Cốc nước được cậu rót trước khi đi ngủ, giờ đã nguội lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo đó từ đôi môi len lỏi vào khí quản, nhanh chóng lan khắp cơ thể, khiến người cậu vừa toát mồ hôi nóng bừng bỗng chốc rơi vào hầm băng, da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.

Giang Chiêu thử thăm dò, hơi quay chiếc cổ cứng ngắc của mình một chút.

Trong tầm nhìn mờ nhạt ở khóe mắt, dần dần xuất hiện một bóng dáng hình người, chỉ có đôi ống quần thẳng đứng.

Thứ không biết là gì đó, lúc này đang đứng bên cạnh cậu, cách không đầy mười centimet, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.

Có lẽ nó đến khi cậu vừa tỉnh.

Cũng có thể là nó đến từ lúc cậu vừa chìm vào giấc ngủ.

Hoặc có lẽ, nó vẫn luôn ở đây… chờ đợi cậu.

Đầu ngón tay Giang Chiêu cầm chiếc cốc thủy tinh khẽ run lên.

... Là ai?

Liệu có phải vai chính công không?

Trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi mỏng, khiến chiếc cốc thủy tinh trở nên trơn tuột, bàn tay run rẩy của cậu suýt chút nữa không thể giữ nổi chiếc cốc nhỏ xíu đó.

Không... không thể để rơi.

Nhất định phải giữ thật chặt!

Bất kể Giang Chiêu trong lòng cầu nguyện thế nào, chiếc cốc thủy tinh vẫn chậm rãi trượt xuống, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi lòng bàn tay cậu, rơi xuống chiếc chăn lông vũ mỏng. Dù cách một lớp chăn, cậu vẫn có thể cảm nhận được chiếc cốc đập lên đùi mình.

Cơn đau chậm rãi truyền đến.

Cùng với đó là tiếng bịch rất khẽ khi chiếc cốc va vào chăn lông.

Đầu óc Giang Chiêu trống rỗng, máu trong cơ thể dường như đông cứng lại vào khoảnh khắc ấy.

Trong tâm trí cậu không ngừng vang lên một giọng nói: Bị phát hiện rồi... bị phát hiện rồi... bị phát hiện rồi...

—— Cậu đã bị một con quỷ khát máu phát hiện.

Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Cậu sẽ bị ăn thịt sao? Giống như kết cục của nhân vật pháo hôi trong nguyên tác, bị vai chính công tự tay gϊếŧ chết, linh hồn lại bị bầy quỷ chờ sẵn xung quanh nuốt chửng, không còn sót lại chút nào.

Cậu vẫn nhớ rõ miêu tả trong đoạn cuối của câu chuyện:

——【Cơn đau xé tim dày xéo từng thớ thịt, bao phủ lấy cậu.

Thân xác chịu đủ dày vò của cậu vỡ vụn thành một đống bụi mịn, tan biến theo gió. Linh hồn tàn tạ chằng chịt vết thương cũng cuối cùng tiêu tán trong cùng ngày hôm đó, từ đây...

Vĩnh viễn không thể siêu sinh.】