Người đẹp là ở cốt chứ không chỉ ở da, phần xương bên trong cũng phải được giữ gìn cẩn thận.
Anh nghĩ đến việc biến Giang Chiêu thành một con búp bê bông kích cỡ người thật, dùng những lớp bông trắng tinh, mềm mại để nhét đầy từng ngóc ngách cơ thể cậu. Sau đó, anh sẽ lấy lớp da sạch sẽ, không tì vết kia mà khâu lại, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.
— Khi đó, cậu sẽ đẹp hơn hiện tại gấp nhiều lần.
Lâm Ngọc Vận chỉ cần tưởng tượng thôi, mà từng tế bào trên cơ thể đã không kìm được sự ngứa ngáy. Dòng máu trong người anh như sôi trào, cuồn cuộn chảy khắp thân thể lạnh lẽo, gần như xô đổ những rào chắn mỏng manh của lý trí.
Hệt như ngay khoảnh khắc này, anh có thể cúi xuống, cắn đứt chiếc cổ thiên nga mảnh mai kia và nếm thử dòng máu nóng ngọt ngào tuôn trào từ đó.
Giang Chiêu có mùi rất ngọt.
Có lẽ vì tay anh dừng lại quá lâu, Giang Chiêu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh, giọng nói dịu dàng vang lên:
“Anh Lâm?”
Chỉ một ánh mắt ấy, tất cả những ý nghĩ tàn nhẫn và điên cuồng vừa nãy của anh đều tan biến, không để lại chút dấu vết nào.
Anh thậm chí còn tan chảy trước Giang Chiêu, tựa như một khối băng đặt trong cơ thể ấm áp của cậu. Dù chẳng cần làm gì, cậu vẫn khiến anh hóa thành một dòng nước ấm dịu dàng, đầy tràn.
Anh không thể xuống tay với Giang Chiêu.
Hiện tại, Giang Chiêu đã quá đẹp rồi.
Đẹp hơn cả những viên đá quý mà anh cẩn thận chọn lựa, mềm mại hơn lớp da nhân tạo mà anh tốn ngàn vàng để nuôi dưỡng, và quyến rũ hơn bất kỳ con mồi nào anh từng chọn.
Tựa như từ khi sinh ra, cậu đã nên hoàn hảo như thế.
Lâm Ngọc Vận nghe thấy linh hồn mình phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện. Vô số bóng đen từ nơi tăm tối tràn ra, kéo anh xuống đầm lầy sâu thẳm, nuốt chửng mọi mảnh lý trí còn sót lại.
Anh muốn có Giang Chiêu.
Không cần biết là phần nào của cậu, anh đều muốn.
Người như thế này... tại sao? Tại sao…
— Lại dành tâm tư cho một kẻ đáng lẽ nên bị căm hận đến chết?
Cậu ấy nên thuộc về anh mới đúng.
Những thứ đẹp đẽ không nên bị người khác độc chiếm. Nếu có ai được độc chiếm, người đó phải là anh, làm sao những kẻ khác xứng đáng với cậu ấy?
Giang Chiêu đỏ hoe đôi mắt, khẽ hít mũi, giọng run rẩy: “Anh Lâm?”
Lâm Ngọc Vận cong nhẹ khóe môi, nở một nụ cười dịu dàng đến cực độ, giọng nói của anh trong trẻo, trầm ấm: “Chiêu Chiêu, đừng nghĩ lung tung. Làm sao tôi có thể chê trách em được? Tôi… và bác gái còn thương yêu em chưa đủ kìa.”
"Bác sĩ Tạ không nói gì với tôi, chỉ nhắc tôi nên đưa em ra ngoài dạo nhiều hơn, đừng để em cứ ru rú trong nhà. Còn nữa, là người thân của em, tôi cần quan tâm đến tâm trạng của em hơn."
"Anh ấy còn khuyên tôi kể một câu chuyện cổ tích trước khi em đi ngủ."
Giang Chiêu mắt đỏ hoe nhìn anh, tựa hồ như muốn hỏi "Tại sao?".
Lâm Ngọc Vận đưa tay lên, dùng khớp ngón tay khẽ khẽ chạm vào sống mũi cao của cậu, động tác nhẹ đến nỗi như một sợi tóc luớt qua má còn nặng hơn.
"Chuyện kể trước khi ngủ chỉ là tôi đùa thôi. Lời khuyên của bác sĩ là, nếu buổi tối thực sự không ngủ được, em có thể nhờ người thân thân cận ngủ cùng. Có người thân bên cạnh, dù thế nào cũng sẽ tốt hơn là ở một mình."
Giang Chiêu nhẹ nhàng nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh Lâm. Em sẽ nghiêm túc xem xét lời khuyên của bác sĩ Tạ."
— Chẳng khác nào điên rồ nếu thực sự nghĩ như thế. Lỡ như cơ thể này có thói quen nói mơ thì sao?
Sống cùng nhau ngày qua ngày đã đủ làm cậu khó xử, nếu lại còn ngủ chung một phòng thì càng dễ bị phát hiện hơn.
Ai mà biết được lời khuyên của nhân vật chính thụ có phải mang theo ý đồ gì khác không?
Lâm Ngọc Vận vẫn chưa yên tâm, nhắc lại lần nữa:
"Chiêu Chiêu thực sự không cần anh ngủ cùng sao?"
Mới nói vài câu đã tự nhận là anh trai, thật đúng là...
Giang Chiêu lắc đầu.
Lâm Ngọc Vận không cố chấp thêm, lại đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Nếu tối nay gặp ác mộng, nhớ tìm anh. Chỉ cần là em, cửa phòng anh luôn mở."
Giang Chiêu kiên quyết từ chối.
Cậu rất nhanh sau đó đã hối hận.
Nhân vật chính thụ quả là cái miệng quạ đen, đêm nay cậu lại mơ tiếp nội dung của những đêm trước. Trong mơ, con quái vật càng trở nên hung hãn, cắn vào đủ chỗ trên người cậu, từ vai đến bắp chân, chỗ nào cũng bị ngoạm một miếng.