Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 8: Hận ý

Lâm Ngọc Vận liếc nhìn bầu trời âm u: "Sao thế?"

"Có phải sắp mưa rồi không? Vừa rồi em cảm giác như có giọt nước nào đó rơi lên cổ mình." Giang Chiêu cẩn thận quan sát nét mặt của anh ta, mong tìm ra một chút đồng tình.

Lâm Ngọc Vận đưa tay ra giữa không trung, lặng lẽ chờ vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tôi không cảm nhận được. Nhưng nếu em đã nói vậy, có lẽ sắp mưa rồi."

Giang Chiêu mấp máy môi, định nói rằng trước khi ra ngoài cậu đã xem thời tiết. Dù hôm nay trời u ám, nhưng sẽ không có mưa.

Có lẽ, thứ vừa rồi không phải là mưa.

Huống chi, một giọt nước mưa sao có thể khiến cậu ngã đến mức đó?

Giang Chiêu không khỏi nghĩ đến lớp đất ẩm ướt màu nâu sẫm dưới chân mình.

Cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ, trong đầu thoáng qua ý nghĩ châm biếm bản thân: Cậu đúng là một kẻ xui xẻo bẩm sinh. Trước khi bị ràng buộc với hệ thống đã vậy, giờ đây vẫn thế.

Tại sao cứ luôn là cậu đυ.ng phải chuyện ma quái chứ…

.

Khoảng nửa tiếng sau, mẹ Giang mới ra lệnh cho họ có thể rời đi.

Giang Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được rời khỏi nơi này.

Trên đường xuống núi, mẹ cậu đi rất nhanh, cùng với bảo vệ dẫn đường phía trước. Giang Chiêu tụt lại phía sau, vừa bước xuống vài bậc thang thì nhận ra Lâm Ngọc Vận mới là người đi cuối cùng.

Trong chốc lát, Giang Chiêu cảnh giác, giống như một con vật nhỏ gặp phải kẻ săn mồi, lập tức xuất hiện phản ứng phòng vệ.

Cậu thực sự cảm thấy ngại khi phải đối mặt với vai chính thụ.

Giang Chiêu thầm nghĩ, chỉ cần quay đầu nhìn một cái thôi… chỉ một cái…

Vai chính thụ chắc sẽ không phát hiện đâu.

Trong lúc bước xuống bậc thang, Giang Chiêu khẽ ngoái đầu lại. Ban đầu, cậu chỉ định nhìn về phía vai chính thụ, nhưng vì không rõ người kia đang ở vị trí nào phía sau mình, ánh mắt cậu lơ đãng, hết lắc sang trái rồi phải, cuối cùng dừng lại ở tấm bia đá trên đỉnh núi.

Họ chưa đi xa lắm, từ đây vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những dòng chữ khắc trên bia mộ.

Nhưng kỳ lạ thay, Giang Chiêu lại nhìn rõ bức ảnh nhỏ xíu ở trên cùng.

Trong bức ảnh, chàng trai trẻ như còn sống, đôi mắt hắn ta xuyên qua những tấm bia lớn nhỏ, dường như đang nhìn thẳng vào Giang Chiêu. Ánh mắt ấy làm thời gian như ngừng trôi, vượt qua ranh giới mong manh để kết nối giữa hai người, nhưng thực tế lại chính là khoảng cách không thể vượt qua giữa sự sống và cái chết.

Đột nhiên, bắp chân của Giang Chiêu đau nhói, tựa như có ai đó đang ẩn nấp trong khe xương của cậu, cầm chiếc búa nhọn hoắt đâm sâu vào xương cốt.

Cơn đau buốt đến tận tim.

Ánh mắt của chàng trai trong bức ảnh dường như hạ xuống, dừng ngay tại bắp chân của Giang Chiêu.

Cảm giác lạnh lẽo ập đến, như một dòng băng giá quét qua cơ thể cậu. Nhưng kỳ lạ thay, bắp chân đau đớn của cậu lại nóng bừng, giống như bị dòng nham thạch sôi sục thiêu đốt.

Mồ hôi nhỏ giọt trên trán cậu, từng giọt chảy dài qua gò má trắng nõn, làm ướt sũng cổ áo và ống tay.

Cậu nhìn thấy một con quạ đen từ rừng cây cao chọc trời bay ra.

Đôi cánh đen tuyền, bóng bẩy vươn rộng trong không trung, như muốn che lấp tia sáng cuối cùng của mặt trời, để lại thế giới này trong một màu đen đặc, không chút ánh sáng.

Con quạ đen nhẹ nhàng đáp xuống phần trên tấm bia mộ, cúi đầu tỉ mỉ chỉnh sửa những sợi lông đen bóng mượt của mình. Một vài chiếc lông vũ đen nhánh rơi khỏi cơ thể nó, như một cơn mưa đen nhỏ, rải rác trước bia mộ.