Giang Chiêu mơ hồ tự hỏi: Hôm qua có mưa sao?
Tại sao đất dưới chân lại ẩm ướt?
Cạnh đôi giày trắng cậu đang mang cũng bị vấy một chút đỏ sẫm.
Bỗng nhiên, một giọt nước bất ngờ rơi xuống sau gáy Giang Chiêu. Cảm giác lạnh lẽo và bất ngờ của giọt nước khiến Giang Chiêu khẽ giật mình, cả người loạng choạng nhào về phía trước.
“Bịch!”
Đầu của Giang Chiêu đập mạnh vào một góc nhô ra của bia mộ. Cú va chạm làm cậu choáng váng, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ. Theo phản xạ, cậu vội đưa tay ra bám lấy thứ gì đó để không bị ngã xuống theo chiều dốc của bia mộ.
Nơi bàn tay cậu chạm vào hơi gồ ghề, giống như đang sờ phải thứ gì đó cứng rắn.
Đột nhiên, cổ áo sau của cậu bị ai đó nắm lấy. Ngay sau đó, Giang Chiêu bị nhấc bổng lên.
Cậu ngơ ngác quay đầu lại.
Vai chính thụ với vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu. Khi Giang Chiêu quay hẳn mặt lại, người đó khẽ cau mày, trông như không mấy hài lòng.
"Nhớ nhung người ta đến mức nào thì cũng không nên lao thẳng tới ôm bia mộ như vậy. Người đã khuất cần được tôn trọng."
Giang Chiêu ngẩn người, không hiểu ý nghĩa lời nói của người kia, liền phản bác theo bản năng:
"Em đâu có không tôn trọng anh ấy..."
Vai chính thụ vẫn giữ vẻ mặt không tin tưởng. Vừa nãy, Giang Chiêu đứng yên bất động, cả người cứng ngắc, nhưng chẳng bao lâu sau lại lao tới ôm chầm lấy bia mộ.
Cảnh tượng ấy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều nghĩ rằng cậu vì quá nhớ nhung người đã nằm dưới lòng đất này nên mới hành động như vậy.
Huống chi, ai mà chẳng biết em và người đã khuất từng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Ngọc Vận bất chợt nhói lên như bị một chiếc gai nhỏ đâm vào. Nó không quá đau, nhưng lại dễ dàng ẩn sâu vào trong thịt, khó lòng gạt bỏ.
Đúng lúc đó, mẹ của Giang Chiêu liền lên tiếng kêu la:
"Trời ơi, chuyện gì với cái đầu thế này? — Con làm cái gì vậy, đầu còn bị đập đến chảy máu, mau xuống núi để Tiểu Trần đưa con đến bệnh viện kiểm tra! Lớn từng này rồi mà vẫn không để mẹ yên lòng được!"
Nghe bà nói, Giang Chiêu mới nhận ra đầu mình hơi đau. Cậu đưa tay lên sờ trán, lập tức cảm nhận được một lớp máu tươi dính đầy trên tay.
Hóa ra vừa nãy cậu đã va đầu vào góc của bia mộ.
Giang Chiêu đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía bia mộ.
Một góc của bia mộ đã bị nhuốm máu cậu. Trên tấm bia đá xám lạnh lẽo, vết máu đỏ tươi hiện lên vô cùng nổi bật, rực rỡ đến mức khiến người ta sững sờ. Màu đỏ ấy hoàn toàn lạc lõng giữa bối cảnh xung quanh, như một thứ không thuộc về nơi này.
Hơi thở của Giang Chiêu đột ngột nghẹn lại.
Một giọt máu từ gò má cậu lăn xuống, dừng lại nơi cằm, tích tụ thành một giọt tròn trịa.
Giọt máu đỏ sẫm ấy lơ lửng giữa không trung trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Tách."
Nó rơi xuống, đáp xuống lớp đất nâu sẫm bên dưới, loang ra một vệt đỏ nhạt không rõ ràng, hòa lẫn với lớp bùn đất, tạo thành một màu sắc u ám, như máu đông lại.
Giang Chiêu dường như cảm nhận được giọt máu ấy rơi xuống, ánh mắt cậu chuyển hướng nhìn về mặt đất.
Và rồi cậu chợt hiểu ra tại sao lớp đất dưới chân mình lại ẩm ướt như vậy.
Là máu.
Giang Chiêu lúc này như một đứa trẻ vô tình khám phá ra một bí mật động trời. Cổ cậu như bị thứ gì đó vô hình siết chặt, ngạt thở đến mức cậu gần như không thể hít thở nổi.
Cậu mơ hồ đưa tay chạm vào phần sau gáy lạnh buốt, như muốn kiểm tra xem liệu có thứ gì đó ở đó không.
Không có gì.
Cảm giác dưới tay rất mịn màng, giống như chạm vào ngọc thạch vậy, không hề có thứ gì bất thường.
Chỉ là...
Giang Chiêu ngước mắt nhìn lên bầu trời. Cậu rõ ràng nhớ rằng trời không có mưa. Nhưng nếu vậy, thì cảm giác lạnh buốt, ẩm ướt vừa rồi trên cổ cậu đâu mà ra?
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?