Mộc Từ vẫn còn đang mải mê xem bài vở, thì cô giáo bước vào, theo sau cô ta là Từ Tĩnh, đôi mắt đang đỏ hoe, trách cứ nhìn Mộc Từ. Nhưng Mộc Từ hoàn toàn không quan tâm, cũng không nhìn lại cô ta.
"Mộc Từ, cô nghe nói Từ Tĩnh vì em nên mới đến trễ, có chuyện này hay không. Cô biết em học không tốt cũng không thích học nhưng Từ Tĩnh là một cô bé ngoan, em đừng làm liên lụy đến em ấy. Cô không muốn em ấy cũng giống như em, khiến cô phải lo lắng".
Cô Lưu, duyệt tuyệt sư thái trong truyền thuyết vừa vào lớp đã điểm mặt chỉ tên Mộc Từ. Chắc cô ấy nghe không thiếu phần kể lể từ cô bạn thân nữ chính này rồi. Mộc Từ cười lạnh, nguyên chủ có cô bạn thân như vậy, thật sự bất hạnh, đúng là bạn thân mà là thân ai nấy lo.
"Cô nói gì em không hiểu. Cậu ấy nói vì em mà đến trễ, vậy tại sao em lại đúng giờ, chỉ có cậu ấy đến trễ. Đừng có lần này cũng đem em ra làm bia đỡ đạn chứ. À mà Cô nên hỏi cho kỹ cậu ấy đi học cùng ai. Đừng vội nghe một phía mà muốn mắng ai thì mắng. Cô hỏi thử xem, cậu ấy có muốn giống như em không, nhưng mà dù có muốn chỉ sợ cũng không có cửa đâu".
Mộc Từ cố tình nói đến chuyện Lưu Sâm, chỉ sợ hàng đêm cô ta đều muốn biến thành cô ấy chứ. Rõ ràng mỗi lần cô ta và Lưu Sâm đi học cùng nhau, đều cố gắng kéo rất lâu, đi rất chậm để trò chuyện, mấy lần nguyên chủ còn bị bọn họ làm hại đến trễ, nhưng một học sinh yếu như nguyên chủ, lại còn ít nói làm sao bằng Từ Tĩnh miệng lưỡi trơn tru, được lòng giáo viên chứ.
Cả lớp liền xôn xao, đúng là Mộc Từ đã đến lớp từ sớm. Sao lại đổ thừa vì Mộc Từ mà Từ Tĩnh đến trễ chứ. Các bạn tuổi này chính là còn tràn đầy chính nghĩa, hoàn toàn còn chưa bị xã hội mài mòn, bóp méo. Cho nên họ chỉ bênh vực những gì mà họ cho là đúng mà thôi.
"Thưa cô, đúng là Mộc Từ đã đến lớp từ nãy đến giờ. Hôm nay cậu ấy còn rất siêng năng mà giúp em đổ rác".
"Đúng vậy, tại sao lại đổ lỗi cho Mộc Từ, ai đến trễ thì phải chịu phạt chứ".
Từ Tĩnh thấy cả lớp đứng về phía Mộc Từ, liền òa khóc lớn.
"Thưa cô, tất cả là tại em hết, không phải vì Mộc Từ đâu. Cậu ấy cũng không cố tình dậy trễ. Em nên chịu phạt mới phải. Mộc Từ cậu yên tâm, một mình mình sẽ chịu hết, tuyệt không liên lụy đến cậu".
"Tất nhiên, tôi dậy trễ hay sớm liên quan gì đến chuyện này, chỉ cần tôi đi học đúng giờ là được. Cậu làm sai thì chịu phạt là hiển nhiên, cậu muốn liên lụy đến tôi cũng không có cửa đâu".
Mộc Từ mỉm cười, hoàn toàn không hề cảm thấy thương hại cho cô ta, mà vạch trần hẳn âm mưu xấu xa, định kéo cô vào cuộc của cô ta. Cái kiểu nói chuyện mập mờ, sặc mùi trà xanh, khiến người ta muốn hiểu thế nào cũng được đó, chính là kiểu Mộc Từ ghét nhất.