Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 108: Đắc ý quên mình

Cô ta tự mãn ngẩng cao cằm, “Tốt nhất là cô nên giữ miệng lại, nếu không thì tôi sẽ để Đại cô của tôi đuổi cô đi.”

Tiểu Thiệu cắn môi mặt đầy uất ức nhưng cũng không thể lên tiếng.

Đây là công việc mà cô ấy khó khăn lắm mới tìm được, cô ấy còn hy vọng dành dụm chút tiền để rời khỏi nơi này không thể để mất việc như vậy được.

Nước mắt bị nén lại cô ấy cầm đĩa lên món ăn.

Khi Đại cô không có ở đó Tiểu Thiệu một mình bận rộn, Triệu Cẩm Phượng thì ngồi sau quầy như một chủ quán.

Sự chăm chỉ và khéo léo của cô ta chỉ là để diễn cho Đại cô xem.

Triệu Cẩm Phượng nghĩ rằng chỉ cần Tiểu Thiệu không nói nhiều, cô ta có thể làm gì tùy ý, không biết rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Đại cô.

“Không thể chấp nhận được, con không thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta đâu, thật tội nghiệp cho Tiểu Thiệu cả ngày bị cô ta chèn ép không ít.”

Đại cô như thường lệ báo cáo tình hình cửa hàng với Diêu Xuân Nha.

Diêu Xuân Nha lặng lẽ lắng nghe, ngón tay thon dài trượt dọc theo mép cốc nước, “Đại cô, tìm cơ hội cho Tiểu Thiệu nghỉ việc đi.”

Đại cô đáp một tiếng tốt, rồi mới phản ứng lại, “Con nói ai? Tiểu Thiệu? Cô bé làm rất tốt mà, chúng ta đều thấy để cô ấy đi làm sao cô có thể mở miệng nói đây.”

Diêu Xuân Nha vẫy tay với Đại cô bảo bà lại gần, “Đại cô, nghe con nói…”

Thế là lại trôi qua ba ngày, lượng món ăn giảm đi bị khách quen chỉ ra.

Đại cô giả vờ như mới biết chuyện, sau khi an ủi khách hàng xong đã gọi riêng Triệu Cẩm Phượng và Tiểu Thiệu ra sau vườn bắt đầu hỏi han.

“Đại cô, cháu đã muốn nói với cô từ lâu, chỉ vì thấy cô ấy còn trẻ nên muốn cho cô ấy một cơ hội kết quả cô ấy lại không biết dừng lại.”

Triệu Cẩm Phượng lập tức chen vào, “Đại cô, cô nhanh đi xem ở quầy, cô ta đã cho món đó vào túi của mình rồi, chắc chắn là ăn trộm mang về cho gia đình.”

Tiểu Thiệu không ngờ Triệu Cẩm Phượng lại đổ oan trắng trợn như vậy, hoảng hốt kêu lên, “Chị Triệu, sao chị có thể đảo ngược trắng đen như vậy, rõ ràng là chị…”

“Tôi sao?” Triệu Cẩm Phượng trợn mắt nhìn cô ấy “Đây là nhà cô tôi, tôi ăn gì còn phải ăn trộm sao? Cô thật thú vị, tôi thấy cô là bị bắt quả tang rồi nói năng lộn xộn!”

Triệu Cẩm Phượng nhìn về phía Đại cô, “Cô mau xem xem chắc chắn còn ở dưới bàn thu tiền.”

Tiểu Thiệu bị vu khống, cả người không thể nói rõ uất ức khóc lóc kêu lên: “Tôi đã nói không phải tôi! Việc này tôi không có làm huhuhu…”

Cô ấy nhìn Đại cô với đôi mắt ngấn lệ, “Dì Tuyết Mai, bất kể dì có tin hay không món ăn này không phải tôi lấy, cảm ơn dì và chị Xuân Nha đã chăm sóc tôi trong thời gian này.”

Cô ấy tháo tạp dề bỏ tay áo ra, “Nhưng công việc này, tôi thật sự không thể làm nổi nữa quá áp bức rồi.”

Tiểu Thiệu đặt đồ lên bàn khóc lóc chạy ra cửa sau.

Lúc này, Ngô Minh cũng cầm hộp cơm đi ra, “Đại cô, thật sự có.”

Triệu Cẩm Phượng lập tức nói: “Đại cô, cô xem cháu đã nói cô ta không sạch sẽ mà.”

Đại cô thật sự rất quý cô gái Tiểu Thiệu đó, người hoạt bát và thông minh, vừa thấy cô ấy khóc như vậy cũng thật không đành lòng.

Trong lòng còn hận không thể đập hộp cơm của Triệu Cẩm Phượng lên đầu cô ta.

Chỉ là bây giờ ba ấy không thể làm gì, vẫn phải cười tươi với Triệu Cẩm Phượng để không lộ ra sơ hở.

“Cẩm Phượng à, may có con nếu không cô không biết Tiểu Thiệu lại lén lút làm chuyện này.”

Đại cô vỗ vai Triệu Cẩm Phượng, “Chỉ là cô ấy đi rồi, ở phòng khách không đủ người, có lẽ con sẽ phải vất vả một chút.”

Sắp xếp này thật đúng ý Triệu Cẩm Phượng, “Đại cô, một nhà không nói hai lời, đều là việc nhà mình con không mệt.”

Đại cô gật đầu, “Cô bị Tiểu Thiệu làm tức đến đau đầu, cô phải về nằm một chút, còn con…”

Triệu Cẩm Phượng: “Đại cô, cô nhanh vào trong nhà nằm đi, việc ở phía trước con tự làm được.”

Nói xong, cô ta lại chỉ tay vào Ngô Minh, “Tên ngốc to xác kia, còn đứng đó làm gì, mau đỡ Đại cô vào trong nhà đi.”

Ngô Minh không ưa nổi cái vẻ mặt đắc ý của cô ta hừ một tiếng, dưới ánh mắt ra hiệu của Đại cô, cậu đi tới.

Cậu đỡ Đại cô vào trong nhà, còn Triệu Cẩm Phượng thì đi vào phòng khách với dáng vẻ tự mãn.

“Ngô Minh, mau đi tìm chị dâu, nói cho con bé biết chuyện này đi.” Đại cô vừa vào nhà lập tức thì thầm ra lệnh.

Ngô Minh đáp một tiếng sau đó chạy ra ngoài.

Nhà Chú hai Lộ

“Mẹ, mẹ nói Cẩm Phượng về nhà mẹ đẻ đã bao lâu rồi sao cô ấy vẫn chưa về?”

Lộ Quân mấy ngày nay không có ai bưng nước rửa chân, cũng không có ai hâm chăn mới nhớ đến người vợ bỏ nhà ra đi.

Thím hai Lộ lại hoàn toàn không quan tâm, “Cô ta không muốn về cũng được, đỡ phải tốn thêm một suất ăn cả ngày không làm gì ăn cũng không ít.”

Lộ Quân chán nản chống cằm, “Mẹ, cô ấy là người của chúng ta, nếu thật sự không về, thì sính lễ chẳng phải là cho không sao?”

“Hơn nữa, mẹ không muốn bế cháu sao?” Lộ Quân cố gắng thuyết phục Thím hai Lộ, “Hay là mẹ cùng con đi nhà cha vợ con đón cô ấy về.”

Thím hai Lộ đang khâu chăn, dùng đầu kim gãi gãi đầu, nói với giọng châm chọc, “Muốn đón cô ta về tìm tôi cũng vô ích, tôi không có cái mặt dày đến vậy.”

Lộ Quân ngồi xuống bên cạnh Thím hai Lộ, “Mẹ~ mẹ còn nói lời tức giận, cô ấy là con dâu của mẹ, cô ấy không nghe lời con cũng phải nể mặt mẹ chứ.”

Thím hai Lộ đặt kim xuống, nhìn thẳng vào mắt Lộ Quân, “mặt tôi không dày đến vậy, nếu con thật sự muốn đón cô ta về, con đi tìm Đại cô của con bọn họ chắc chắn có thể giúp con đưa cô ta về.”

Lộ Quân như người mù sờ voi, “Điều này liên quan gì đến Đại cô của con, lần trước chúng ta bị Đại cô đuổi ra ngoài đến giờ con vẫn còn nhớ Cẩm Phượng còn tức giận mắng một đường.”

“Con nói hai người họ không hợp nhau, mẹ, mẹ có phải đang nói lẫy hay không.”

Thím hai Lộ: “Nói với con như vậy cũng vô ích, con đi tìm Đại cô của con sẽ biết họ hôm đó…”

Sau nhiều ngày, cuối cùng bà mới kể cho Lộ Quân về việc Đại cô đến tìm Triệu Cẩm Phượng, hai người cười nói vui vẻ.

Lộ Quân nghe xong cũng ngẩn ra, “Mẹ, mẹ nói thật sao?”

“Mẹ lừa con làm gì, Đại cô của con không biết làm thế nào để khuyên vợ của con, hôm đó vợ của con như chuyển tính cách vậy, nếu không thì bao giờ con thấy bọn họ hòa hợp như vậy?”

Lộ Quân nghe xong tin tưởng càng ngồi không yên, “Mẹ, sao mẹ không nói sớm, Đại cô của con đến nhà chúng ta làm gì, con phải đi hỏi xem bà ấy rốt cuộc muốn làm gì!”

Thím hai Lộ cũng bỏ việc trong tay, “Mẹ đi cùng con.”

Hai người khóa cửa nhà lên xe lừa của hàng xóm vào thành phố.

Kết quả khi họ đứng bên đường nhìn thấy Triệu Cẩm Phượng đang vui vẻ ở quán ăn bên kia hoàn toàn ngây người.

Lộ Quân liếʍ liếʍ môi khô, “Mẹ, con không nhìn nhầm chứ đó có phải là Cẩm Phượng không.”

Thím hai Lộ dụi dụi mắt, “Con à, con không nhìn nhầm đâu người đang gặm chân gà chính là vợ của con.”

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Lộ Quân không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng, kéo mẹ mình xông vào quán ăn thực phẩm giá rẻ, lớn tiếng nói: “Được lắm Triệu Cẩm Phượng, thật không ngờ tôi nhớ đến cô nhiều ngày như vậy, cô thì hay rồi, chạy đến đây hưởng thụ cuộc sống!”