Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 107: Đánh rắn đánh vào chỗ yếu

"Không thể nào, hai người ở cửa nói chuyện lâu như vậy, có phải đang nói xấu tôi không?"

Thím hai Lộ hai tay nắm chặt cánh tay của Triệu Cẩm Phượng, "Chúng ta mới là một nhà, sao cô không phân biệt được bên trong bên ngoài, hả?"

Triệu Cẩm Phượng kêu lên vì đau, trừng mắt nhìn, "Mẹ, sao mẹ có thể động tay động chân với con? Dù con cũng là con dâu của mẹ mà, nhưng cũng không phải do mẹ sinh ra, mẹ có quyền gì mà dánh con!"

Cô ta nghĩ rằng mình sắp đi làm, cũng là người có thể kiếm tiền sao lại để người khác bắt nạt.

"Ôi, cô còn dám cãi lại tôi!" Thím hai Lộ xắn tay áo lên, "Tôi thấy cô bị ma quái ám rồi, trước đây cô cũng không dám cãi lại tôi, tôi muốn xem cái gì đã làm cô như vậy."

Vừa nói, Thím hai Lộ đã lao vào Triệu Cẩm Phượng, miệng hô hào muốn đánh "tiểu quỷ".

Khi Lộ Quân trở về, anh ta thấy hai mẹ con đang vật lộn với nhau, "Ôi trời ơi, mẹ, Cẩm Phượng, hai người đang làm gì vậy!"

Anh ta vất vả lắm mới tách được hai người ra, nhìn mẹ tóc tai rối bù, mặt mày đầy vết cào và con dâu cũng đầu tóc bù xù gương mặt sưng lên, Lộ Quân khó xử vò đầu.

"Vì lý do gì mà lại đánh nhau như vậy?"

Thím hai Lộ chỉnh lại mái tóc rối bù, tức giận nói: "Anh hỏi vợ của anh đi!"

Lộ Quân nhìn về phía Triệu Cẩm Phượng, "Phượng, sao em lại chọc giận mẹ chúng ta? Bà ấy lớn tuổi như vậy, em nhanh chóng xin lỗi đi."

Triệu Cẩm Phượng chỉ vào mũi mình vẻ mặt không thể tin, "Mẹ anh có quyền gì mà bắt ntôi phải xin lỗi? Là bà ấy vào phòng gây sự trước mà!"

Lộ Quân trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Phượng, "Cái gì mà bà ấy, đó là mẹ chúng ta, không vì lý do gì em là người nhỏ tuổi hơn thì phải xin lỗi."

"Lộ Quân! Tôi mới là vợ của anh!" Triệu Cẩm Phượng nhìn chồng đang bênh vực mẹ tức giận nói, "Anh lúc nào cũng đứng về phía mẹ, vậy anh cưới vợ làm gì?"

Triệu Cẩm Phượng tức giận chạy về nhà mẹ đẻ.

Lộ Quân nhìn vợ biến mất ở cửa lại nhìn mẹ đang tức giận đập ngực bên cạnh, buồn bã nói: "Hai người đang làm gì vậy, ôi, một ngày cũng không yên ổn."

Lộ Quân không muốn quản gì nữa, ngã xuống giường chăn phủ lên người, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.

Ngày hôm sau, Triệu Cẩm Phượng đã đến quán ăn từ sớm. Nhìn thấy những dấu vết chưa hoàn toàn biến mất trên mặt cô ta, Đại cô biết mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch của họ.

“Ôi Cẩm Phượng, mặt mũi của cháu sao vậy nhanh ngồi xuống, đại cô sẽ bảo bếp nấu hai quả trứng gà lăn một chút.” Đại cô giả yên rất quan tâm.

Triệu Cẩm Phượng cực kỳ cảm động cảm thấy rằng đại cô nhà chồng còn tốt hơn cả mấy người ở nhà.

“Đại cô, cháu không sao chỉ hôm nay là qua ra ngoài bị ngã một cái.”

Triệu Cẩm Phượng không thể nói là mẹ chồng đánh mình như vậy sẽ bị người khác cười chê.

Đại cô nhìn thấu nhưng không nói ra, “Sao cháu lại không cẩn thận vậy chứ, nhìn cái mặt bị ngã chắc đau lắm nhỉ.”

Lúc này, nhân viên trong quán mang trứng gà đã chín tới, Đại cô lấy một cái khăn tay bọc lại đưa cho Triệu Cẩm Phượng, “Lăn một chút, sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy.”

Triệu Cẩm Phượng nuốt nước bọt thầm nghĩ: điều kiện sống thật sự đã nâng cao.

Thường ngày, trứng ở nhà cô ta đều là quý giá, mẹ chồng cô ta còn không nỡ cho cô ta ăn nói chi là lăn mặt.

Trước đây nhà đại cô còn khó khăn hơn nhà cô ta, nhưng giờ đây người ta lấy hai quả trứng ra mà không hề cảm thấy tiếc, hơn nữa còn dùng để lăn mặt.

Triệu Cẩm Phượng thầm cảm thán kết quả người vẫn cần có tiền!

Cô ta càng quyết tâm, nhất định phải vững chắc ở đây tốt nhất là có thể học được một nghề nhỏ, cố gắng tự mình làm chủ một lần!

“Đại cô, phòng này giao cho cháu đại cô đi làm việc của mình đi, cái vết thương nhỏ này không đáng gì.”

Triệu Cẩm Phượng chỉ lăn trứng trên mặt hai vòng rồi lấy xuống, bóc vỏ ăn.

“Đồ tốt thế này dùng để lăn mặt thì thật là tiếc, vẫn là ăn vào bụng thì thực tế hơn, hehe.”

Đại cô cười khan hai tiếng, “Được rồi cô đi vào bếp làm việc, có việc gì cháu cứ hỏi Tiểu Thiệu, không được thì gọi cô.”

Triệu Cẩm Phượng trả lời, “Đại cô yên tâm việc nhỏ này cháu nhất định sẽ làm cho rõ ràng.”

Cô ta trả lời với nhân viên Tiểu Thiệu, “Có việc gì thì nói cho tôi biết cách làm, đừng coi tôi là người nhà của bà chủ.”

Tiểu Thiệu chưa hiểu gì, còn cảm thấy người trước mắt này khá được đáp lại một nụ cười.

Cả ngày trôi qua, Triệu Cẩm Phượng thật sự không gây ra chuyện gì quái vật làm việc cũng rất tích cực.

Đại cô gần như không nhận ra cô cháu dâu này nữa.

Hôm nay khi ăn cơm, bà nói với Diêu Xuân Nha, “Xuân Nha, con không thấy à, cô ấy làm việc rất nhanh Tiểu Thiệu đứng trước mặt cô ấy cũng không phải là đối thủ.”

“Hãy nói nếu cô ấy cứ như vậy, kế hoạch của chúng tôi vẫn tiếp tục như thế nào?”

Không ngờ phản ứng của Triệu Cẩm Phượng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diêu Xuân Nha.

“Đại cô, đừng ngâm, chúng ta hãy xem thêm.” Diêu Xuân Nha bình tĩnh nói.

“Nếu như chị dâu thật sự là người làm việc giỏi, giữ lại cũng không sao, dù sao lương trả cho ai cũng như nhau mà.”

Nghe Diêu Xuân Nha nói, Đại cô vỗ tay, “Không được chuyện nào ra chuyện đó, nhà chú hai của con không có ai là người dễ tính cả nếu thật sự làm chung, chúng ta không có thể không làm ăn được nữa.”

Diêu Xuân Nha nhìn Đại cô, phì cười, “Đại cô, con chỉ đùa thôi, chờ một chút đi, trong thời gian này chỉ cần Triệu Cẩm Phượng không mắc lỗi lớn thì không cần quản cô ấy.”

Cô đặt xuống nhìn Đại cô, “Cần phải nắm lấy điểm yếu của cô ấy, như rắn chiến đấu vào phòng hiểm, nếu không chúng ta mất công sức lớn như vậy làm gì.”

Đại cô rất đồng tình với cách làm của Diêu Xuân Nha, “Con nói làm sao thì làm vậy, đại cô nghe theo con.”

Để Triệu Cẩm Phượng ở dưới mắt mình, bà cũng không có thời gian để quản lý Diêu Xuân Nha.

Thế là, Diêu Xuân Nha hàng ngày đi sớm về muộn để bán quần áo, cơ bản không gặp mặt Triệu Cẩm Phượng.

Không có cô ấy gây rối, doanh thu liên tiếp vài ngày đều rất khả thi, hàng hóa cũng không còn nhiều.

Diêu Xuân Nha chuẩn bị xử lý xong chuyện của Triệu Cẩm Phượng rồi mới đi vào thành phố Thâm, ước chừng lúc đó giấy phép đi lại cũng sẽ được cấp.

Mà trong quán ăn, đúng như cô mong đợi, bắt đầu xảy ra vấn đề.

Người khởi xướng chính là Triệu Cẩm Phượng, cô ta đã làm việc ở yên tân nửa tháng, đã biết quy trình làm việc cũng bắt đầu gây rắc rối.

“Chờ một chút, món này cô múc quá nhiều rồi, nếu mọi người đều làm như cô, quán của đại cô sớm muộn cũng bị cô làm phá sản mất.”Triệu Cẩm Phượng chặn Tiểu Thiệu đang định mang món ăn lên.

Không có chút ngại ngùng cô ta giật lấy đĩa từ tay Tiểu Thiệu bỏ ra một phần ba món ăn, bỏ vào hộp giữ nhiệt của mình.

Tiểu Thiệu ngạc nhiên trước hành động của cô ta, chỉ vào hộp nhiệt của Triệu Cẩm Phượng, “Chị Triệu, sao chị có thể làm như vậy!”

Triệu Cẩm Phượng hoàng hộp giữ nhiệt vào túi dưới đất, lườm một cái, “Im Lặng! Kêu ca gì thế?”

“Đĩa của cô múc quá đầy, tôi chỉ giúp cô chia ra một chút thì sao? Đây là quán của đại cô, bà ấy không có ở đây, thì tôi nói là có giá trị!”

Triệu Cẩm Phượng đáp: “Tôi cũng không sợ cô đi mách lẻo, tôi không tin đại cô sẽ tin lời của một người ngoài cô.”