Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 103: Đợi một chút...

"Không mệt sao?" Lộ Nghiêu hôn nhẹ lên mái tóc ướt mồ hôi của cô.

Anh cũng muốn ôm cô ngủ một giấc rồi cùng chào đón ánh sáng của buổi sáng, nhưng lần ra ngoài này đặc biệt không thể để người khác thấy họ cùng ra từ một phòng.

Diêu Xuân Nha dựa vào ngực anh, đôi mắt rõ ràng không thể mở được, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: "Không mệt, em muốn nói chuyện với anh một chút."

Cô từng nghĩ rằng sau khi sống lại một đời, tâm hồn mình đã đủ kiên cường mạnh mẽ nhưng sự việc liên quan đến chị Chu thực sự đã gây ra cú sốc lớn cho cô.

Khoảng thời gian này, những gì cô thể hiện ra ngoài hoàn toàn là chỉ để cho người khác thấy.

Giờ phút này, dựa vào vòng tay của người đàn ông của mình cô mới dám bộc lộ mặt yếu đuối, "Lộ Nghiêu, đợi em ngủ rồi anh hãy đi có được không?"

Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.

Lộ Nghiêu đang cảm thấy có điều gì đó không ổn, thì chợt cảm nhận được sự ẩm ướt từ ngực mình.

Ánh mắt ấm áp ngay lập tức biến mất, anh nghiêm túc nâng vai mỏng manh của Diêu Xuân Nha hai người cùng ngồi dậy.

"Xuân Nha, sao em lại khóc, có chuyện gì sao?" Anh nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt cô lòng như thắt lại.

Dùng bàn tay đầy chai sạn của mình nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, anh dịu giọng nói: "Xuân Nha, có chuyện gì mà không thể nói với anh? Em đừng khóc, em khóc khiến lòng anh cũng đau."

Diêu Xuân Nha giọng nói nghẹn ngào, "Lộ Nghiêu, em gặp chị Chu trên xe, chính là mẹ của đứa trẻ bị lạc ba tuổi đó."

Lộ Nghiêu có trí nhớ xuất sắc, khi Diêu Xuân Nha nhắc đến anh nhớ ra có người như vậy.

"Anh nhớ cô ấy, đứa trẻ bị bắt có vẻ gọi là Tiểu Hổ, đúng không?"

Diêu Xuân Nha gật đầu, sau khi bình tĩnh lại đã nhẹ nhàng trình bày những gì đã xảy ra trong chuyến đi này.

“Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em không nói cho anh biết?” Nghe những lời của cô Lộ Nghiêu thở gấp.

Mày anh nhíu lại kéo Diêu Xuân Nha ra khỏi lòng, chăm chú kiểm tra, “Em có bị thương không, cho anh xem xem.”

Diêu Xuân Nha lắc đầu, “Em không sao, chỉ có Ngô Minh bọn họ bị thương một chút, còn Chị Chu…” Câu sau, giọng cô thấp xuống.

Dù những kẻ xấu đó là do Chị Chu dẫn đến, nhưng cô ấy cũng đã phải trả giá đắt.

Diêu Xuân Nha không phải là thánh mẫu chỉ là một sinh mạng sống động đang tàn lụi trước mắt, không tránh khỏi cảm giác thương tiếc.

“Không phải lỗi của em, đó là do cô ấy tự chuốc lấy, may mà cô ấy biết quay đầu đúng lúc nếu không giờ này người khóc có thể là anh.”

Lộ Nghiêu nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi ôm chặt Diêu Xuân Nha vào lòng, “Cứ tưởng bọn họ đã từ bỏ việc báo thù không ngờ lại…”

Anh dừng lại không muốn tiếp tục bàn về chuyện này.

“Ngày mai bọn em sẽ về An Thành phải không? Đợi anh viết cho em một lá thư khi lên xe em cứ tìm cảnh sát đi, lúc đó các đồng nghiệp cũ của anh sẽ chăm sóc thêm cho em trên đường về.”

Lộ Nghiêu không thể cùng cô trở về, nhưng anh nhất định sẽ làm hết sức mình để bảo vệ cô không thể để những chuyện kinh hoàng đó lại xảy ra với Diêu Xuân Nha nữa.

Hai người lại âu yếm một lúc, trời vừa sáng một chút Lộ Nghiêu mới đành phải rời bỏ vợ yêu, đứng dậy mặc quần áo.

“Anh đi trước nhé em ngủ thêm một chút đi, bức thư này em mang theo nhé.” Lộ Nghiêu hôn lên trán cô từng bước quay đầu rời khỏi phòng.

Sau khi anh đi, Diêu Xuân Nha lại mơ màng ngủ đến hơn bảy giờ, mới mệt mỏi bò dậy kết quả là khi xuống giường vì chân mềm nhũn nên suýt ngã.

Diêu Xuân Nha tựa trán cười bất lực, đều do Lộ Nghiêu tối qua lăn lộn quá mức.

Cô dựa vào tường để rửa mặt rồi ngồi một lúc, đợi khi Ngô Minh bọn họ đến gõ cửa, cô cũng đã hồi phục gần hết, đeo ba lô lên mở cửa đi ra ngoài.

Họ vừa rời đi không lâu, Quý Nhã Tiệp và Lộ Nghiêu cũng từ tầng ba đi xuống.

“Hôm nay chúng ta chỉ đi dạo ở Thâm Thành làm quen với địa hình.” Quý Nhã Tiệp tìm một lý do tùy tiện, thực chất cô ta chỉ muốn ra ngoài cùng Lộ Nghiêu.

Lần này đi nhiệm vụ, Quý Nhã Tiệp là cấp trên của Lộ Nghiêu, nên cô ta nói gì, anh cũng phải thực hiện Lộ Nghiêu đáp: “Được.”

Quý Nhã Tiệp liếc nhìn Lộ Nghiêu, cảm thấy hôm nay anh có trạng thái đặc biệt tốt, liền nói: “Có vẻ như tối qua cậu ngủ rất ngon.”

Lộ Nghiêu nhớ đến Diêu Xuân Nha, biểu cảm trên mặt mềm mại hơn nhiều, “Thật sự thì cũng khá tốt.”

Hai người đi đến một quán trà sáng, Quý Nhã Tiệp gọi một số món hấp đặc sản làm ấm cổ họng hỏi: “Hôm qua tôi say, không làm gì quá đáng chứ?”

Lộ Nghiêu biểu cảm như thường, “Không có, tôi đưa chị về thì chị đã ngủ rồi.” Anh cười một cái, “Sao vậy, chị say rồi sẽ làm loạn à?”

Tối qua Quý Nhã Tiệp giả vờ say, bao gồm việc sáng nay nhắc đến để thử thăm dò ý của Lộ Nghiêu, nhưng kết quả như vậy khiến cô ta buồn.

Anh giả vờ như không có gì xảy ra, chỉ muốn làm lơ đi tâm ý của cô ta.

“Ôi, cũng không phải, tôi là chị của cậu không thể mất mặt trước cậu được.” Quý Nhã Tiệp gắp một cái chả giò, “Ăn thôi.”

Lộ Nghiêu nhìn cái bánh bao hấp trước mặt, thầm nghĩ: không biết Ngô Minh đưa bữa sáng đến cho Xuân Nha có bị nguội không.

Trên tàu, Ngô Minh như thể đang khoe khoang khi lấy hộp cơm ra đặt trước mặt Diêu Xuân Nha, “Anh trai em sáng sớm đã nhờ người mang đến, thấy chị dâu chưa dậy nên em bảo nhà nghỉ để ở bếp cho ấm, chị dâu xem có lạnh không?”

Diêu Xuân Nha nhìn hộp cơm, hỏi: “Lộ Nghiêu gửi à?”

Ngô Minh cười, “Đúng vậy, em đã nói anh trai em chắc chắn đã thấy chúng ta, chị dâu, hai người tình cảm thật tốt.”

Diêu Xuân Nha mở hộp cơm, bên trong có sáu chiếc bánh bao trắng mập mạp, cô cầm một chiếc rồi đẩy hộp cơm về phía Ngô Minh và người kia, “Hai người cũng thử đi.”

Lần này trên tàu có đồng nghiệp của Lộ Nghiêu chăm sóc, những kẻ xấu đã trải qua cú sốc lần trước trong thời gian ngắn sẽ không gây rắc rối nữa, ba người trở về bình an.

Trở về An Thành, Diêu Xuân Nha trả cho Ngô Minh và sư huynh gấp đôi tiền công rồi đuổi cả hai về nghỉ ngơi.

Cô thì không nhàn rỗi bày tất cả quần áo mang về ra giường, bắt đầu phân loại.

Sau khi sắp xếp một phần, cô mang những mẫu cô cho là đẹp nhất đến xưởng dệt.

Đây là lời hứa từ trước với Trưởng phòng Tống, phải mang đến cho lãnh đạo nhà máy chọn.

Có thể vì mẫu mã quần áo thật sự mới lạ, cũng có thể vì Trưởng phòng Tống có quan hệ tốt trong nhà máy nên mấy bộ quần áo cô mang đến đều được giữ lại.

“Xuân Nha, thật sự cảm ơn em, họ đều rất thích những bộ quần áo em mang đến, em thật sự đã giúp chị nở mày nở mặt.” Trưởng phòng Tống tiễn Diêu Xuân Nha đến cửa, cười nói.

Diêu Xuân Nha: “Chị Tống, chị quá khách khí rồi, em cũng nhờ có chị mà bán được một phần tư hàng hóa mà không tốn sức, thật là giúp em nhẹ nhõm.”

“Gì? Chỉ có một phần tư á?” Trưởng phòng Tống nuốt một ngụm nước bọt, “Xuân Nha, em mở rộng quy mô khá lớn đấy.”

“Đúng vậy, có áp lực mới có động lực.” Diêu Xuân Nha chào tạm biệt Trưởng phòng Tống, “Chị đừng tiễn nữa, nhanh về làm việc đi.”

Nói xong, cô định rời đi nhưng Trưởng phòng Tống lại không động đậy, gọi: “Xuân Nha, em đợi một chút...”