Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 102: Nhớ rõ điều em nói

Trình Dục Lương nhìn về phía Diêu Xuân Nha với ánh mắt nghiêm túc "Đồng chí Diêu, cô thật sự không bình thường, sao cô lại nghĩ tới đặc khu vậy?"

"Mọi người đều nói Thâm Thành là một mảnh đất vàng, tôi cũng chỉ là một người bình thường ai mà không muốn kiếm tiền chứ, có cơ hội thì đi thôi." Diêu Xuân Nha cũng không giấu giếm.

Dù sao Trình Dục Lương là người địa phương tình hình chắc chắn còn quen thuộc hơn cô nhiều, việc diễn trò trước mặt ông ta chỉ làm tăng thêm khoảng cách.

Thà thẳng thắn một chút, theo quan sát của cô Trình Dục Lương là người biết tính toán, nhưng người làm ăn mà không tính toán thì không thể kiếm được tiền.

Ông ấy không phải là người xấu, vì vậy có thể tin tưởng.

"Không đơn giản đâu, Đồng chí Diêu quả thật có tầm nhìn sắc bén, được! Chuyện này để tôi lo ngày nào đó Đồng chí Diêu phất lên, đừng quên Lão Trình tôi nhé."

Trình Dục Lương vỗ ngực, đáp ngay.

Diêu Xuân Nha đùa: "Thế thật là tốt quá, nếu không tôi sẽ phải đi chui vào hàng rào kẽm gai rồi."

Hai người nhìn nhau cười, cô giơ tay ra, "Sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Trình Dục Lương bắt tay lại, "Vui vẻ, đương nhiên là vui vẻ!"

Nhóm người lại cùng nhau ăn một bữa, trời tối dần rồi mỗi người tách ra.

Có hàng trong tay, Diêu Xuân Nha không dám chậm trễ vội vàng muốn biến số tiền này thành hiện thực, nhưng vé hôm nay đã hết chỉ có thể mua vé ngày hôm sau.

Khi ba người mang hàng ra khỏi bến xe, Ngô Minh đột nhiên gọi tên Diêu Xuân Nha, "Chị dâu, chị nhìn xem người kia có phải là anh Nghiêu không?"

Diêu Xuân Nha nhìn theo hướng cậu ta chỉ, mặc dù chỉ thấy một cái bóng từ phía sau, nhưng cô cũng nhận ra còn la lên hẵn là chưa say lắm.

Lộ Nghiêu thì không uống rượu, vì vậy chỉ đỡ lấy Quý Nhã Tiệp, dọc đường tìm một nhà nghỉ thuê hai phòng.

Quý Nhã Tiệp dựa vào Lộ Nghiêu, nửa nhắm mắt nhìn anh ta, "Anh nghĩ tôi say à?"

Lộ Nghiêu thở dài, đặt cô ta lên giường rồi rót một ly nước, "Chị Nhã Tiệp, tôi biết chị uống rượu giỏi, nhưng ngồi xe cả ngày mệt mỏi rồi, chị nghỉ sớm nhé, nước tôi để đây rồi."

Quý Nhã Tiệp một tay nắm lấy cổ tay của anh “Lộ Nghiêu, cậu định bỏ tôi lại một mình ở đây sao?“

Câu nói nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Lộ Nghiêu chỉ xem như là lời nói vô nghĩa của một người say rượu “Chị Nhã Tiệp, em ở ngay bên cạnh, nếu chị có chuyện gì thì cứ gõ cửa phòng em.”

Quý Nhã Tiệp nắm chặt tay anh không buông, cứ nhìn anh như vậy đột nhiên cười lên, “Được rồi, chỉ đùa thôi, thấy cậu sợ như vậy.”

Cô ta buông tay ra, “Về nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp nhau ở cửa lúc tám giờ.”

Lộ Nghiêu gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói của Quý Nhã Tiệp lại vang lên từ phía sau, “Lộ Nghiêu, thực ra tôi không nên nói câu này, nhưng tôi nhắc nhở cậu một lần, cô vợ ở nhà của cậu thật sự không xứng với cậu, cậu tự suy nghĩ kỹ đi.”

Lộ Nghiêu không quay lại, “Chị Nhã Tiệp, trong giờ làm việc thì không nên bàn luận chuyện riêng tư hơn nữa vợ của tôi rất tốt, chỉ có tôi là không xứng với cô ấ, không có chuyện cô ấy không xứng với tôi.”

Giọng anh trở nên lạnh lùng, “Hy vọng chị lần sau đừng nói những lời như vậy, tôi không thích nghe.”

Nói xong, anh mở cửa không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Quý Nhã Tiệp tức giận, liền cầm lấy cái ca sứ bên bàn ném vào cửa, sau đó ôm đầu gối khóc thút thít, “Ai muốn làm chị của cậu chứ, cậu rõ ràng đã nói với ba tôi sẽ chăm sóc tôi mà...“

Đó chẳng qua chỉ là một câu đùa lúc nhỏ, và việc chăm sóc này cũng không giống nhau, Quý Nhã Tiệp đã hiểu lầm ý nghĩa đến mức nhiều năm không tìm ai chỉ chờ Lộ Nghiêu.

Nhưng không ngờ, đối phương không đến tìm cô ta còn kết hôn, cho nên cô ta mới không coi trọng Diêu Xuân Nha.

Lộ Nghiêu về phòng trước rửa tay và cổ tay một cách cẩn thận, rồi mới ra ngoài lên lầu hai tìm được phòng 201.

Đứng ở cửa một lúc, trong lòng nghĩ đã muộn thế này không biết cô đã ngủ chưa?

Nhưng nỗi nhớ trong lòng ào ạt, cuối cùng đã chiến thắng sự lo lắng anh vẫn nâng tay gõ gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong truyền đến một giọng nữ đáng yêu, “Ai vậy?”

Lộ Nghiêu nén giọng xuống, “Xuân Nha, là anh.”

Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra một cánh tay trắng nõn kéo Lộ Nghiêu vào, cửa lại đóng chặt.

Diêu Xuân Nha nhào vào lòng Lộ Nghiêu, “Em biết ngay mà, anh sẽ đến tìm em.”

Lộ Nghiêu ôm chặt cô nỗi nhớ trong lòng tạm thời dịu lại, “Những gì em nói với anh, anh đều nhớ rõ.”

Diêu Xuân Nha là người rất thận trọng Lộ Nghiêu cũng là người mà cô tin tưởng nhất.

Vì vậy mỗi khi ra ngoài, đi đâu, sẽ đi bao lâu, cô đều báo trước cho Lộ Nghiêu, nếu cô không về đúng giờ thì chắc chắn là đã có chuyện.

Thông báo cho Lộ Nghiêu biết hành tung cũng là để tiện cho anh đến tìm cô.

Cô không phải là người có chứng hoang tưởng bị bức hại, mà thực sự là vì những lần gặp nguy hiểm ở kiếp trước và kiếp này cô buộc phải tính toán nhiều hơn.

“Anh nhớ em nói nếu ở lại nhà nghỉ đường sắt ở Thâm Thành sẽ buộc một sợi dây đỏ lên tay nắm cửa.” Lộ Nghiêu hôn lêи đỉиɦ đầu cô.

“Xuân Nha, anh rất nhớ em.” Anh nhẹ nhàng thì thầm.

Việc ở lại nhà nghỉ này không phải là ngẫu nhiên, chỉ là tình cờ đội trưởng Hình mời ăn cơm ở gần đây.

Nếu không, cho dù phải đi vòng xa, ngay cả khi anh đỡ Quý Nhã Tiệp say rượu cũng sẽ tìm được nhà nghỉ đường sắt để làm thủ tục lưu trú.

Diêu Xuân Nha hai tay bám vào vai anh, ngẩng đầu từ trong lòng anh lên, “Em cũng… ưm!”

Đôi môi nóng rực bị chặn lại, không để cho cô nói thêm.

Những lời cô chưa nói ra trở thành những tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, không biết từ lúc nào đã lăn vào giường.

Đêm vẫn còn dài, câu chuyện trong phòng mới chỉ vừa bắt đầu…