Ngô Minh uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Chị dâu, trước ga xe lửa thật sự có một cửa hàng."
Cậu ấy trong nhà đo diện tích, dùng bước chân để đo rồi trình bày cho Diêu Xuân Nha xem, "Diện tích không lớn, vẫn là hình trụ dài."
Diêu Xuân Nha hình dung đại khái, cảm thấy cũng được, "Giá thuê bao nhiêu?"
Ngô Minh chỉ tay ra dấu số lượng, "Hai mươi đồng một tháng, cần phải trả một lần cho nửa năm."
Nói xong không đợi Diêu Xuân Nha mở miệng cậu ấy tự khuyên, "Chị dâu, cái đó là lừa đảo nói gì mà địa điểm trước cửa ga tốt giá thuê cao, chỗ nhỏ xíu như vậy cũng không đáng giá."
Ngô Minh hiểu rõ tình hình hơn, "Trước khi chúng ta hỏi, chỗ đó không ai thuê đã trống mấy tháng rồi."
Hai mươi đồng, Diêu Xuân Nha nghe thấy cũng không phải giá quá đắt, vị trí cũng thật sự không tệ Diêu Xuân Nha có chút dao động.
Vài ngày nữa cô cũng cần đi lấy hàng ở Thẩm Thành, lúc đó hãy đi xem thử là của mình cũng không chạy đâu, nếu được thì thuê luôn.
Diêu Xuân Nha đổi chủ đề, "Cửa hàng bánh bao dạo này thế nào? Kinh doanh vẫn ổn chứ?"
Ngô Minh không phải là người biết nói dối, đặc biệt là trước mặt Diêu Xuân Nha có con mắt tinh tường.
Mặt cậu ấy có chút không tự nhiên, ấp a ấp úng mãi cuối cùng cũng bày tỏ tình hình của cửa hàng bánh bao.
"Chị dâu, đại cô thực sự không cho em nói sợ chị lo lắng, chị vừa mới đoàn tụ với anh em được hai ngày, nhưng em thấy chuyện này thật sự cần chị về nắm rõ tình hình."
Ngô Minh kể lại chính là chuyện xảy ra hôm trước, khách trong cửa hàng đã phát hiện có sâu trong cháo, đã kiện cửa hàng bánh bao đến cục vệ sinh.
"Bây giờ đang tạm dừng hoạt động điều tra, chúng ta cũng gặp phải tình huống khó khăn chuyện này, không phải gia đình cá thể vừa mới nổi lên sao nhà chúng ta cũng trở thành một điển hình, gϊếŧ gà dọa khỉ."
Ngô Minh nói xong cũng cảm thấy có chút bí ẩn, "Chị dâu, chị nói xem có phải chúng ta bị người ta hại không, sao có thể ăn phải sâu trong cháo được chứ?"
Diêu Xuân Nha cũng nghĩ như vậy, nhưng cô không nhớ đã đắc tội với ai không thể nào là Trình Viện Viện được?
Nhưng chẳng ai biết họ đang mở cửa hàng bánh bao mà.
Không được, cô phải quay về một chuyến, chuyện này Đại cô thật sự không giải quyết được.
"Lần này thu hàng núi, chị sẽ về cùng em xem thử sau lưng thực sự là thần thánh nào." Diêu Xuân Nha để ly nước xuống, than thở.
Nhưng ai mà ngờ được, khi người ta xui xẻo,uống nước lạnh cũng bị mắc răng.
Trở lại làng Đồng Tâm, những người nông dân trước đây muốn xuất hàng núi đột nhiên thay đổi quyết định, không chịu xuất cho Diêu Xuân Nha họ nữa.
Ngay cả những người nông dân đã từng giao dịch với Diêu Xuân Nha, thấy cô cũng không có vẻ mặt tốt, sống như thể cô đã nợ họ tám trăm điếu vậy.
"Chị dâu, đám người này thật quá đáng, em đi tìm họ nói lý lẽ, sao đã hứa rồi lại có thể nuốt lời được chứ!" Ngô Minh không kiềm chế được, giơ nắm đấm định đi từng nhà từng hộ đập cửa.
Diêu Xuân Nha gọi cậu lại, "Quay lại, em so đo gì với họ chứ, muốn họ báo cảnh sát để Lộ Nghiêu đến bắt em à?"
Ngô Minh chỉ còn cách quay lại, "Chị dâu, đám người này thật sự quá ức hϊếp người."
Diêu Xuân Nha nhìn cậu ta một ánh mắt bảo phải kiên nhẫn, “Có chuyện gì bất thường chắc chắn có quỷ, xem ra chúng ta đã gặp không ít tiểu nhân.”
Chị dâu La lúc này mang đầy ắp đồ trở về từ một hướng khác, “Nhanh lại xem những món này chị thu thập được em xem có được không?”
Diêu Xuân Nha và Ngô Minh nhìn nhau một cái lập tức tiến lên, “Chị dâu, chị thu ở đầu làng phía Đông phải không?”
Chị dâu La gật đầu, “Đúng rồi, em xem những thứ này có đạt tiêu chuẩn không?” Cô ấy đang lựa chọn những thứ đã thu thập dựa theo tiêu chuẩn của Diêu Xuân Nha.
“Những thứ này chị không thể mang đi, còn nhiều thứ chưa thu nữa.”
Chị dâu La đặt đồ xuống, “Các em nhìn đi, chị quay lại một chuyến nữa sẽ thu thêm được.”
Diêu Xuân Nha nói: “Chị dâu, chị dẫn theo Ngô Minh đi cậu ấy có thể giúp khuân đồ, cố gắng thu thập nhiều hơn nữa em sẽ đợi hai người ở đây.”
Bây giờ Chị dâu La mới chú ý rằng, trên mặt đất chỉ có hàng hóa mà chị thu hồi còn Diêu Xuân Nha và họ lại không thu hồi được gì.
Chị hỏi Diêu Xuân Nha bằng ánh mắt, chỉ thấy người sau đành phải gật đầu.
“Chuyện này là sao, lần trước không phải nói còn nhiều người muốn bán hàng hóa ở núi sao?” Chị dâu La cũng thắc mắc “Hay là chị đi hỏi một chút, dù sao chị cũng lớn lên ở làng này, vẫn có thể nói chuyện hai câu.”
Diêu Xuân Nha lắc đầu, “Chị dâu, chuyện này chúng ta về rồi hãy thảo luận, trước tiên cần thu hốt hết mọi thứ có thể ở đầu làng phía Đông đi em sợ có biến cố khác.”
Xung quanh huyện Du Sơn có không ít làng nhỏ, không thu được ở Đồng Tâm thì không có nghĩa là những nơi khác cũng không thu được.
Chỉ là Diêu Xuân Nha gấp gáp trở về An Thành để xử lý rắc rối, không có thời gian để chạy thêm một chuyến.
“Ngô Minh, thu được bao nhiêu thì thu trên người giữ lại một chút tiền vé xe là được.” Diêu Xuân Nha dặn dò.
Diêu Xuân Nha không dám chậm trễ, ngày hôm sau đã cùng Ngô Minh mang hàng lên tàu trở về An Thành.
“Chị dâu, sau này chị cứ làm theo những gì em nói, nhất định phải cẩn thận an toàn là trên hết.” Cô đến gần Chị dâu La nhỏ giọng dặn dò.
Chị dâu La vỗ ngực, “Em dâu yên tâm em cứ giao việc cho chị, chị nhất định sẽ lôi được con sâu đó ra.”
Diêu Xuân Nha gật đầu, “Vâng.” Tàu hỏa phát ra tiếng còi, như đang thúc giục hành khách nói lời biệt ly.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Diêu Xuân Nha gọi Ngô Minh.
Ngô Minh: “Chị dâu, chị không đợi anh Nghiêu của em sao, anh ấy nói sẽ đến tiễn chị.”
Diêu Xuân Nha nhìn về phía cửa ga, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, thu hồi tầm nhìn mỉm cười nói: “Ôi, chỉ về nhà làm chút việc thôi, cũng không phải là không trở lại, không cần đợi anh ấy về rồi gặp lại cũng giống nhau.”
Lộ Nghiêu đã đến làng gần đây thực hiện nhiệm vụ hôm trước, vẫn chưa trở về cô đã để lại một lời nhắn trên bàn cho anh nhưng nhìn tình hình này có lẽ là không kịp rồi.
Cô tiễn Chị dâu La xong thúc giục Ngô Minh lên xe.
Tàu hỏa ầm ầm rời khỏi bến, thì Lộ Nghiêu vội vàng đến nơi, cuối cùng vẫn chậm một bước.
“Xuân Nha có nói vài ngày nữa sẽ trở về.” Chị dâu La nhìn ra sự mất mát của Lộ Nghiêu ở bên cạnh an ủi.
“Em biết rồi chị dâu, vậy em trở về đơn vị làm việc đây.” Lộ Nghiêu bất đắc dĩ cười một cái, đang định đi nhớ ra trên tay vẫn còn đang cầm trái cây và bánh ngọt vừa mới mua.
Lại quay người lại, đưa đồ cho Chị dâu La “Tiểu Hoa có phải đã đến không em vừa thấy ở trong sân, chị mang thứ này về cho trẻ con ăn đi khó khăn lắm mới đến một lần em làm chú cũng nên biểu hiện một chút.”
Buổi chiều một giờ, Diêu Xuân Nha và Ngô Minh đến An Thành.
Biết được tin này Đại cô và Thường Phi đã sớm chờ ở cửa ra, khi Đại cô nhìn thấy bóng dáng Diêu Xuân Nha hưng phấn kêu lên: “Xuân Nha ở đây nè!”
Khi đến gần, Đại cô như giải tỏa được sự lo lắng suốt nhiều ngày, bà nắm tay Diêu Xuân Nha lảm nhảm: “Xuân Nha, con đến rồi cô không còn sợ nữa, không còn sợ nữa.”
Diêu Xuân Nha nghe giọng Đại cô, cảm thấy bà sắp khóc ra, “Đại cô, cô đừng lo lắng con tin rằng vấn đề vệ sinh của tiệm nhà mình chắc chắn sẽ qua, chỉ là hiện tại gặp một chút rắc rối mà thôi.”
Đại cô thở dài, “Xuân Nha, cô cũng thật là vô dụng tiệm vừa mới mở ra, đã xảy ra chuyện này.”
“Cô đừng nói như vậy, mở cửa làm ăn…” Diêu Xuân Nha đang an ủi Đại cô, thì ngẩng đầu thấy có một đám người đang đi tới, nhìn có vẻ hung hăng, hơn nữa dường như là đang hướng về phía họ.