"Có chuyện gì nữa, cô ba ngày hai lần lại kêu đau bụng.”
Trần Kiến Bình rõ ràng không tin vì Diêu Xuân Lan thường xuyên nhắc đến việc đau bụng.
“Phụ nữ mang thai thì nhiều, nhưng chưa thấy ai như cô cứ hể đau một tí lại kêu ca."
Hắn ta thực sự đã rất tức giận, không còn giả vờ là người chồng tốt nữa, đối diện với Diêu Xuân Lan cũng không còn chút kiên nhẫn nào.
Diêu Xuân Lan ôm bụng, "Kiến Bình, mau đưa em đến bệnh viện lần này thật sự rất đau."
Gương mặt cô ta tái nhợt, mồ hôi lấm tấm như hạt đậu cầu khẩn.
Trần Kiến Bình đi lại, "Được rồi, đừng giả bộ nữa, tôi đi làm cả ngày mệt mỏi lắm rồi."
Hắn ta vừa định kéo Diêu Xuân Lan dậy dẫn vào trong nhà, thì phát hiện quần của cô đã ướt đẫm máu, người cũng ngất đi.
"Mẹ, Xuân Lan ra máu rồi, mẹ!" Trần Kiến Bình hoảng loạn, vội gọi mẹ mình.
Mẹ Trần chạy lại nhìn thấy, vỗ đùi hốt hoảng nói: "Trời ơi, cháu trai của tôi!"
Hai mẹ con quay quanh Diêu Xuân Lan lo lắng không yên.
"Mau đưa đến bệnh viện đi còn suy nghĩ gì nữa!" Có một nữ đồng chí đi qua trong hành lang vô tình nhìn thấy cảnh này nhắc nhở.
Mẹ con nhà họ Trần cuối cùng cũng hành động trong tình huống khẩn cấp như vậy, Trần Kiến Bình còn phải quay vào nhà đổi một bộ quần áo, sợ máu trên người Diêu Xuân Lan làm bẩn bộ đồ mới của hắn ta.
Sau khi đổi xong quần áo, hắn mới khó khăn bế Diêu Xuân Lan ra khỏi cửa.
Tới bệnh viện, Diêu Xuân Lan đã bị hôn mê vì mất máu quá nhiều được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu.
Trong hành lang bệnh viện, mẹ Trần lo lắng không yên bà ta chạy đến trước mặt Trần Kiến Bình, "Con ơi, bệnh viện này tốn nhiều tiền chứ?"
Bà ta chỉ quan tâm đến việc con trai làm ra tiền không dễ.
Trần Kiến Bình cũng rất tức giận, quần áo dính đầy máu thật không may mắn.
Kể từ khi hắn ta thăng tiến, hắn đối với Diêu Xuân Lan không còn nhiệt tình như trước nữa, dù sao những gì hắn muốn đều đã có Diêu Xuân Lan lại mang thai con của hắn, cũng không thể nói ra những chuyện trước kia lại càng không cần phải lo ngại nữa.
"Mẹ, mẹ ngồi một chút đi, đừng đi qua lại khiến con chóng mặt, cô ấy chắc không có chuyện gì đâu, cho dù có phải tốn nhiều tiền đi nữa, thì còn có cha vợ con mà, chắc ông ấy cũng không bỏ mặc con gái mình đâu."
Trần Kiến Bình đã sớm nghĩ rằng, nếu cô ta phải nằm viện hắn sẽ đi tìm cha vợ để khóc lóc một phen, đây là đứa con gái duy nhất của nhà họ Diêu ai có thể không quan tâm chứ?
"Đúng đúng đúng, con trai thật thông minh nên tìm gia đình họ, họ có con gái mà không lo ai thì lo ai." Mẹ Trần đã được viên thuốc an thần mới yên tâm ngồi lại ghế dài.
Nhưng chưa kịp ngồi yên, cửa phòng cấp cứu đã mở, hỏi thân nhân của Diêu Xuân Lan ở đâu.
Trần Kiến Bình không vội vã đi tới, "Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ?"
Bác sĩ cấp cứu nhìn Trần Kiến Bình từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Anh là người nhà bệnh nhân sao?"
Trần Kiến Bình: "Phải, tôi là chồng cô ấy đứa trẻ trong bụng cô ấy không sao chứ?"
Bác sĩ cũng là một nữ đồng chí, rất không thích việc chỉ hỏi con mà không hỏi người lớn như Trần Kiến Bình.
Cô ấy vô cảm lắc đầu, "Đưa đến quá muộn, đứa trẻ không giữ được."
"Á? Sao có thể như vậy!" Trần Kiến Bình nắm tay bác sĩ, không thể tin được, "Mới chỉ một chút thôi mà đứa trẻ đã không còn sao?"
Bác sĩ gỡ tay hắn ra, "Chú ý hành động của anh đi!"
Trần Kiến Bình ngượng ngùng rút tay lại, "Vậy vợ tôi không sao chứ? Có cần nằm viện không?"
Lúc này hắn ta mới nhớ hỏi về Diêu Xuân Lan, nhưng câu hỏi lại khiến người ta khó hiểu, bác sĩ nhìn Trần Kiến Bình như nhìn người kỳ quái, "Anh định để cô ấy về nhà rồi lây nhiễm mà chết hay sao?"
Trần Kiến Bình vẫy tay, “Không phải không phải, tôi chỉ hỏi thôi, ở thì cứ ở thôi.”
Hắn ta chuẩn bị đến nhà vợ để xin tiền, nghe ý bác sĩ nói phải ở thêm một thời gian nữa, hắn ta không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Lúc này, mẹ Trần cũng tiến lại hỏi câu hỏi mà bà ta quan tâm nhất, “Bác sĩ, con dâu của tôi sau này có thể sinh con được không?”
Cả nhà ai cũng kỳ quái, bác sĩ không muốn tiếp tục dây dưa với họ giọng điệu không tốt nói: “Cô ấy cơ thể quá yếu phải bồi bổ cho tốt, nếu không thì mọi chuyện đều không nói trước được.”
Mẹ Trần nghe xong, lầm bầm: “Còn phải bồi bổ cho cô ta thật là phiền phức.”
Bà ta còn muốn hỏi câu mà bà quan tâm kết quả bác sĩ không chịu nổi gia đình họ đã đi xa rồi.
Quay lại phòng bệnh, mẹ Trần kéo một y tá vừa từ phòng cấp cứu ra, “Cô bé, tôi còn điều muốn hỏi cô con dâu tôi sinh ra là trai hay gái vậy?”
Y tá lườm một cái “Là con trai.” Rồi vội vã rời đi.
Nghe thấy câu này mẹ Trần như bị sét đánh, “Cái gì là một đứa con trai?” Bà ta lại bắt đầu khóc lóc, “Đứa cháu trai của tôi thật tội nghiệp cho cháu trai của tôi!”
Trần Kiến Bình cũng rất đau lòng, hắn ta là ba thế hệ một dòng, khó khăn lắm mới có một đứa con nhưng vẫn không giữ được làm sao không phiền lòng chứ.
“Mẹ, cô ấy đang ổn sao lại sảy thai được.” Trần Kiến Bình hỏi.
Mẹ Trần không kêu khóc nữa lau nước mũi, “Mẹ không biết, một ngày ba bữa cơm một viên thuốc, có thể là vì cơ thể cô ta quá yếu không giữ nổi đứa bé.”
Bà ta thấp giọng lầm bầm, “Thật tiếc cho thuốc thần sinh con của tôi, một liều cũng chưa uống hết.”
Mẹ Trần từ đầu đã biết Diêu Xuân Lan sẽ không uống thuốc của bà ta, nên đã chuẩn bị hai cách bà nghiền một phần thành bột, cho vào thức ăn thường ngày của Diêu Xuân Lan.
Thuốc thần đó là như vậy, nghiền bột cũng được nấu thành thuốc sắc cũng được uống vào nhất định sẽ sinh con trai.
Hôm nay bà sắc thuốc là vì bột ở nhà đã dùng hết, ai ngờ Diêu Xuân Lan lại thật sự không uống.
“Nếu cô ấy ngoan ngoãn uống xuống, có thể sẽ không xảy ra chuyện này.” Mẹ Trần phàn nàn.
Trần Kiến Bình cũng rất tin tưởng vào lời mẹ, “Mẹ, nếu bác sĩ đó lợi hại như vậy, lần sau mang thai mẹ lại cho thêm thuốc dưỡng thai đi.”
Mẹ Trần bĩu môi, “Nói sau đi, vợ của con không hợp tác thuốc thần nào cũng đều vô ích.”
Trần Kiến Bình vỗ ngực, “Lần sau con sẽ khuyên cô ấy, cô ấy rất nghe lời con.” Nói xong hắn ta để mẹ Trần ở lại canh Diêu Xuân Lan, còn hắn thì đi nhà vợ để báo tin và chuẩn bị xin một ít tiền.
Giường bệnh bên cạnh là một cặp vợ chồng có trình độ cao, vừa sinh con trở lại phòng bệnh đã nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ con nhà họ Trần, cảm thấy tiếc cho cô con dâu bất tỉnh kìa.
Mê tín phong kiến thật sự hại người gặp phải nhà chồng ngu dốt thật đáng sợ.
Ngô Minh ở An Thành ở được ba ngày rồi trở lại huyện Du Sơn, không thể chờ đợi thêm nữa rất muốn chia sẻ tin tốt với Diêu Xuân Nha.
“Chị dâu, hàng núi không đủ bán vẫn luôn rất hot!” Ngô Minh nói câu này, ánh mắt nhìn Diêu Xuân Nha tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Cậu hoàn toàn làm theo cách Diêu Xuân Nha đã dạy để bán hàng, lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác tiền bạc chảy vào tay.
“Chị dâu, chị đúng là thần kỳ toàn bộ An Thành chỉ có hàng núi nhà mình là đa dạng nhất.” Ngô Minh giơ ngón cái lên, nếu đưa cậu ta đến huyện Du Sơn, thì với đầu óc kia không thể phát hiện ra con đường kiếm tiền này.
Diêu Xuân Nha nghe xong lời Ngô Minh cũng rất vui, lần thử nghiệm bán hàng này coi như khởi đầu tốt, liền hỏi: “Vậy còn việc mà chị nhờ em làm thì sao?”