Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 68: Thành công thuê được của hàng

Chủ nhà nhìn vào hai trăm đồng trong tay, rồi nhìn sang chồng của chị Tống thở dài một tiếng: "Được thôi, coi như là vì mặt mũi của hiệu trưởng Ninh, nhưng ngày mai nhất định phải trả đủ tiền, nếu không tôi không cho thuê đâu!"

Diêu Xuân Nha cảm ơn rối rít: "Ông yên tâm, ngày mai chắc chắn sẽ trả đủ tiền cảm ơn anh hai."

Chủ nhà phẩy tay: "Vậy thì được, hôm nay đến đây thôi." Ông ta chào anh rể của chị Tống, rồi bước ra ngoài.

Diêu Xuân Nha tiễn chủ nhà đi, rồi quay lại nói: "Chị Tống, anh rể, thật sự rất cảm ơn hai người, tối nay tôi mời hai người ăn cơm."

Trưởng phòng Tống cười nói: "Không cần tốn kém như vậy, chuyện này chỉ là thuận tay thôi các cô mở cửa hàng cần tiền nhiều lắm, không cần phải chi khoản này, chúng ta là chị em ai cũng như ai thôi."

Chồng của chị Tống là người nghiêm túc, ít nói: "Đúng, không cần khách sáo như vậy."

Ông ấy nhìn đồng hồ, nói với Trưởng phòng Tống: "Thôi, các cô nói chuyện tiếp đi, lúc về nhớ khóa cửa tôi còn việc ở trường phải trở về."

Chuyện thuê nhà đã xong, không còn gì nữa, Diêu Xuân Nha cũng không muốn chiếm dụng thời gian của trưởng phòng Tống, liền đề nghị từ biệt.

Nếu chuyện bữa tối không được chấp nhận cũng không sao, dù sao còn nhiều thời gian, ân tình vẫn có thể trả lại.

Ba người vừa nói vừa cười ra khỏi cửa hàng, rồi mỗi người một hướng.

Trong con hẻm đối diện cửa hàng, mọi thứ đều bị người khác nhìn thấy.

"Anh, chính hai người phụ nữ đó đã chiếm mất cửa hàng mà chúng ta đã nhìn trúng." Một người tức giân nói.

Người kia nửa khuất trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Hắn không trả lời lời nói của bạn mình mà chỉ chăm chú nhìn bóng dáng của Diêu Xuân Nha cho đến khi cô đi xa không thấy nữa, rồi quay người bước ra khỏi lối hẻm khác.

Tối về nhà, Diêu Xuân Nha đã chia sẻ tin tốt này với gia đình họ Thường và bà nội Lộ.

Nói về ngôi nhà thuê được, mắt Diêu Xuân Nha sáng lên.

Gia đình họ Thường vừa vui mừng cho cô vừa có chút buồn bã, khó khăn lắm nhà mới nhộn nhịp nếu họ đi rồi lại trở về trạng thái vắng vẻ như xưa.

"Chị, nếu moijh người chuyển đi em có thể đến chơi với chị vào dịp nghỉ hè không?" Tiểu Muội ánh mắt đầy mong đợi nhìn Diêu Xuân Nha.

Diêu Xuân Nha mới giật mình nhớ ra: "Đúng rồi, Tiểu Muội em học ở trường Hai à."

"Đương nhiên rồi, sau này bữa ăn của em chị sẽ lo." Cô hứa hẹn.

Thường Phi đùa với Tiểu Muội: "Chị dâu, không thể để em ấy ăn được, cô bé này ăn khỏe lắm đấy, đã béo thành gì rồi đến chỗ chị, thùng gạo chắc không có gì để ăn."

"Thường Phi! Sao anh có thể nói như vậy! Em đâu có béo!" Tiểu Muội xô đuổi Thường Phi trong nhà.

Trong nhà bỗng vang lên tiếng cười vui vẻ, thật ấm cúng! Trong khi đó, tại một căn nhà cấp bốn ở phía tây thành phố.

“Anh, chúng ta cứ để vậy sao? Căn nhà đó chúng ta đã theo dõi lâu lắm rồi, số tiền này khó khăn lắm mới gom đủ được mà cứ để cho một cô gái đi cửa sau cướp mất sao?”

Vương Hổ đập mạnh bàn, “Đồ vô lại, có mối quan hệ thì giỏi lắm sao!”

Họ đã để ý căn nhà đó từ hai tháng trước, hai người đều là từ các thôn làng xung quanh, trước đây sống bằng nghề gϊếŧ heo.

Nghe nói chính sách thuận lợi hơn, họ cũng muốn làm chút buôn bán nhỏ, trải qua không ít khó khăn mới liên lạc được với chủ nhà.

Sợ căn nhà bị người khác cướp mất, hai người đã dùng toàn bộ tiết kiệm, còn vay thêm chút nữa, gom lại ba trăm đồng để đặt cọc cho chủ nhà, nhờ chủ nhà giữ căn nhà lại.

Vẫn là phải năn nỉ một hồi lâu, chủ nhà thấy hai anh em họ không dễ dàng gì và thật lòng, mới đồng ý giữ nhà lại.

“Anh, vì căn nhà này, hai chúng ta đã làm quần quật suốt ngày đêm, anh nhìn xem anh đã mệt mỏi như thế nào, giờ căn nhà sắp nằm trong tay rồi, lại xảy ra chuyện như vậy."

“Lúc đó ba trăm đồng chủ nhà chẳng thèm để ý, nói gì cũng không làm, hôm nay con bé ngoại quốc đó đưa cho ông ta hai trăm, ông ta đồng ý ngay chẳng phải là đang bắt nạt người khác sao!”

Vương Hổ tức tối, đột ngột đứng dậy, “Không được, em không thể nuốt trôi sự uất ức này, em phải đi tìm chủ nhà nói lý lẽ.”

Nghe đến đây, Chu Thành luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, “Trở về!”

Vương Hổ thở hắt ra một tiếng, đậm chân xuống đất, “Anh, chẳng lẽ chúng ta cứ phải chịu đựng như vậy sao? Chúng ta quá uất ức!”

Chu Thành nhìn đống tiền lẻ giá trị khác nhau trên bàn, trong đó còn có tiền đặt cọc chủ nhà trả lại, tổng cộng có bảy trăm đồng.

“Người ta có thể trả tiền thuê một năm cộng với ba tháng đặt cọc, chúng ta lấy gì mà so với người ta?” Chu Thành tự giễu mà cười.

“A Hổ, chúng ta đúng là không bằng người khác, coi như mua lấy bài học, tìm căn nhà khác đi.”

Dù không có người có mối quan hệ, cũng sẽ có người khác, chủ nhà không đáng tin cậy có lẽ có người trả giá cao hơn, cũng sẽ đẩy hai anh em họ ra ngoài.

“Anh, vậy thời gian qua chúng ta vất vả để làm gì? Em không cam lòng!”

Vương Hổ cảm thấy trong lòng uất ức, nếu không giải tỏa hắn ta không thể ngủ được.

Chu Thành thấy Vương Hổ vẫn đứng bên cửa không động đậy, bèn sắp xếp lại số tiền trên bàn, chia ra phần của mỗi người, giọng điệu trở nên lạnh lẽo, “Nếu cậu nhất định phải đi, vậy thì hãy cầm lấy số tiền của cậu, tôi cũng không cần quản cậu nữa, chúng ta dừng lại ở đây.”

Vương Hổ nắm chặt nắm đấm treo bên hông, phát ra tiếng cọt kẹt, cuối cùng cúi đầu, tỏ ra buồn bã đi lại bên cạnh Chu Thành, “Anh, em nghe lời anh, không đi nữa.”

Chu Thành: “Chưa hết nghiêm trị đâu, nếu cậu có chuyện gì tôi biết nói với dì thế nào đây, đến lúc đó cậu có thể thỏa mãn cơn giận, nhưng cuộc đời vẫn sẽ bị phá hủy.”

Anh ta từ trong túi rút ra hai đầu thuốc lá ngắn, đưa cho Vương Hổ một điếu, “Là đàn ông thì phải vững vàng, thành phố An Thành lớn như vậy, còn sợ không tìm được cửa hàng tốt? Chẳng cần phải tính toán với một cô gái.”

Vương Hổ hít một hơi, nhóp nhép miệng, “Biết rồi anh, ngày mai em sẽ đi tìm lại, nhất định có thể tìm được chỗ tốt hơn.”

Chu Thành gật đầu, thở ra một hơi, trong làn khói thuốc, hình ảnh của người phụ nữ ấy hiện lên trong đầu.

Nhớ lại cái tên mà Vương Hổ vừa gọi cô là “bé ngoại quốc”, nghĩ thầm, cô trông đúng là giống người nước ngoài.

Nhìn thấy cô gái tuy không lớn tuổi, nhưng có vẻ có năng lực, nếu có cơ hội, anh ta thật sự muốn làm quen một chút.

“Anh, anh đang nghĩ gì vậy?” Vương Hổ thấy Chu Thành ngẩn ngơ, đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh ta.

“Lại có ý tưởng gì mới sao?”

Chu Thành dập thuốc, cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Không, đang nghĩ đến cô bé ngoại quốc hôm nay.”

Vương Hổ cười đầy tính hiếu kỳ: “Anh, chẳng lẽ anh đã thích cô bé ngoại quốc đó rồi?”

“Đừng nói lung tung, chỉ cảm thấy cô ấy có chút bản lĩnh, không có ý gì khác, tôi một mình cũng khá tốt không muốn gây thêm rắc rối.” Chu Thành ánh mắt lạnh lùng, từ lâu không động đến chuyện kết hôn, phủ nhận.

Vương Hổ: “Em chỉ nói cho vui thôi, nhưng mà anh cô gái đó nhìn là biết không đứng đắn, bảo đảm đã có chuyện gì với chủ nhà rồi, không thì chủ nhà đâu có thu của cô ta hai trăm.”

Hắn ta xoa xoa tay, “Anh, thực ra anh không nhất định phải yêu đương với cô ấy, kết hôn làm gì loại người như vậy chỉ cần chơi đùa một chút là được, anh cũng đẹp trai mà nói vài câu hay có thể dụ cô ấy đến tay.”

Chu Thành quét mắt qua, lạnh lùng nói: “A Hổ! Ít nói những điều không hay về người khác đi, cũng đừng có bất kỳ ý đồ gì, nếu tôi còn nghe thấy những lời này từ cậu, thì cậu về làng sớm đi, tình cảm giữa chúng ta cũng dừng lại tại đây!”