“Vậy áp lực của cậu cũng lớn đấy.” Đại Cô cảm thán, so với họ thì cuộc sống nhà mình coi như tốt hơn.
Ngô Minh xoa mũi, “Dù gì cũng phải sống, cháu còn trẻ lại có sức lực chắc chắn sẽ không khó khăn mãi như vậy.”
Trong khi nói chuyện, Ngô Minh đã đến cửa hàng mà mình tìm được, cũng nằm trên đường, vị trí thì ổn nhưng cửa hàng nhỏ.
Nghe xong giá thuê, Diêu Xuân Nha lắc đầu, “Không được, xem ra xung quanh cũng khó tìm được nhà thuê, không tiện lắm.”
Cô xin lỗi Ngô Minh, “Xin lỗi đồng chí Ngô Minh, tôi còn muốn xem thêm, tôi là người nói thẳng cậu đừng để bụng nhé.”
Ngô Minh: “Ôi! Chị dâu, không có gì đâu, tôi thấy chị như vậy rất tốt, có gì nói nấy giao tiếp như vậy không mất công.”
Cậu ấy đã tìm được hai cửa hàng, cái này không ổn thì dẫn Diêu Xuân Nha và Đại cô đi xem cái tiếp theo kết quả cũng không hợp ý cô.
Ba người chạy ngoài đường cả ngày mà không gặp được cái nào phù hợp, không may trời lại đổ tuyết họ đành phải dừng lại.
Ngô Minh cảm thấy khá xấu hổ, trời lạnh thế này mà dẫn hai cô gái đi một vòng, không thu được gì.
“Chị dâu, hôm nay là do tôi không khảo sát kỹ, tối nay tôi sẽ về hỏi lại ngày mai tôi lại đến dẫn mọi người đi xem.”
Cậu còn chưa biết Diêu Xuân Nha đã có kế hoạch khác vào ngày mai.
“Ngày mai không cần đâu, nếu mọi việc thuận lợi ngày kia có thể cần cậu đến sớm giúp đỡ.” Diêu Xuân Nha nói xong vừa lấy từ túi ra hai mươi đồng tiếp tục nói: “Gần tới Tết rồi, mua ít thịt cho gia đình ăn đi.”
Ngô Minh nhất định không nhận, không phải vì số tiền này ít mà là hai mươi đồng thực sự khá lớn, cậu ít nhất phải làm bảy ngày thợ hồ mới kiếm lại được.
“Chị dâu, chị không phải làm khó tôi, làm việc cho anh Nghiêu rồi nhận tiền thì sao được, hơn nữa việc này cũng chưa xong tôi không thể nhận tiền này.”
Diêu Xuân Nha nhét vào tay cậu, “Đã bảo cậu nhận thì cứ nhận đi, sau này còn nhiều việc phải nhờ đến cậu nữa, chưa nói cũng không phải cho mình cậu.”
Mặc dù Ngô Minh dạo này không có việc làm, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải đi theo họ khắp nơi, tình cảm là tình cảm công việc là công việc, nhà họ còn nhiều miệng đang chờ ăn nữa.
Sau vài lần thuyết phục cộng với Đại Cô giúp đỡ, Ngô Minh mới miễn cưỡng nhận tiền, cũng là do cuộc sống không thể không chấp nhận cậu thực sự rất cần số tiền này.
Mới qua năm mà việc làm không dễ tìm, nhà hết gạo rồi cậu còn đang lo lắng cho những bữa ăn của cả gia đình.
“Cảm ơn chị dâu, cảm ơn Đại Cô, số tiền này coi như cháu mượn của hai người, cháu sẽ trả lại nếu có gì cần đến cháu trong hai ngày tới thì để anh Phi liên hệ với cháu, cháu sẵn sàng giúp đỡ.”
Diêu Xuân Nha cảm thấy cậu thanh niên này sắp khóc, “Được, khi nào cầu chúng tôi sẽ liên hệ, trời cũng không còn sớm nữa cậu về nhanh đi, gia đình chắc chắn đang đợi cậu về đấy.”
Ngô Minh gật đầu, ôm chặt số tiền trong túi sau khi tạm biệt Diêu Xuân Nha thì nhanh chân biến mất trong tuyết.
Khi vào nhà, Diêu Xuân Nha và Đại Cô bàn bạc: “Đại Cô, con có chuyện muốn nói với cô, con muốn thuê người nhà Ngô Minh đến cửa hàng làm việc.”
Hôm nay qua cuộc trò chuyện, cô đã hiểu được tình hình gia đình Ngô Minh, nhà có một người mẹ bằng tuổi Đại Cô sức khỏe không tốt, em gái và Thường Tiểu Muội cũng cùng độ tuổi đã không còn đi học, em trai mới tám tuổi, còn đang đi học.
Ngô Minh là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình, cuộc sống rất chật vật.
Diêu Xuân Nha không phải muốn làm người cứu rỗi, cô chỉ cảm thấy quán bánh bao mở ra thì cũng cần thuê người, thuê ai cũng là một vấn đề?
Tìm một người quen biết, vừa có thông tin rõ ràng, vừa có thể giúp đỡ gia đình họ đôi bên đều có lợi.
Việc thuê ai cũng cần thời gian làm quen, không hợp cũng có thể đổi người.
“Thuê người ư? Vậy không phải chúng ta thành ra kẻ bóc lột sao? Không được cô không quen sai bảo người khác làm cái này cái kia, ôi trời, nghĩ đến đã thấy không thoải mái rồi.”
Phản ứng của Đại Cô như Diêu Xuân Nha đã dự đoán trước, hơn nữa bây giờ dù có nhồi nhét khái niệm vào Đại Cô cũng không có sức thuyết phục bằng thực tế.
Dừng lại không thảo luận tiếp, “Vậy đợi lần sau rồi nói trước hết giải quyết vấn đề nhà ở đã.”
Buổi trưa hôm sau, khi Diêu Xuân Nha và Đại Cô đến cửa nhà máy dệt, họ thấy Trưởng phòng Tống đang đẩy xe chờ sẵn ở cửa.
Thấy tình hình như vậy, có lẽ việc thuê nhà đã có hy vọng, Diêu Xuân Nha vội vàng tăng tốc, “Xin lỗi chị Tống, chờ lâu rồi phải không?”
Trường phòng Tống nhìn hai người gật đầu chào, “Không, tôi vừa mới ra ngoài.”
Cô ấy nhìn đồng hồ, “Chờ đủ người thì chúng ta đi thôi, chắc chủ nhà cũng sắp tới.”
May là khoảng cách không xa chỉ cách một con phố, nếu không một chiếc xe đạp thật sự không đủ chỗ cho ba người.
Vừa đến nơi, vẫn chưa vào xem Diêu Xuân Nha đã cảm thấy rất hài lòng với cửa hàng này.
Nó nằm ngay trước cửa trường trung học số hai An Thành, gần đó còn có ba nhà máy lớn, chỉ đi bộ đến bến xe buýt cũng chỉ khoảng ba trăm mét.
“Trước đây là hợp tác xã sau này chuyển đi, nên ngôi nhà này bị bỏ trống, sao nào, em xem có được không?" Trưởng phòng Tống đứng ở ngã tư, nghiêng đầu hỏi Diêu Xuân Nha.
“Sao lại không được, ở đây rất tiện!” Diêu Xuân Nha không tiếc lời bày tỏ sự yêu thích của mình với cửa hàng nhộn nhịp này.
“Chị Tống, em muốn thuê nơi này.”
Trưởng phòng Tống nhận được phản hồi từ Diêu Xuân Nha cũng rất vui vẻ, “Được vậy hôm nay chúng ta cố gắng ký hợp đồng, mọi người cũng có thể đón Tết vui vẻ rồi.”
Cô ấy dẫn Diêu Xuân Nha qua đường đi vào cửa hàng.
Chủ nhà đã đợi ở trong dáng người hơi mập, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Trưởng phòng Tống một chút, hai người gặp mặt liền trò chuyện có vẻ đã quen biết trước.
Diêu Xuân Nha quan sát môi trường bên trong, có vài quầy hàng bỏ trống trên đó đều có lớp bụi dày nhìn rõ là đã lâu không ai quản lý.
Phía sau quầy còn có một cánh cửa nhỏ, mở ra là một cái sân vuông vức còn có hai phòng trống ngay cả bếp cũng có.
Diêu Xuân Nha càng nhìn càng thấy vừa ý, nhưng lại cảm thấy có chút khó hiểu theo lý mà nói, chỗ tốt như vậy chắc chắn không thiếu người tiếp quản.
Lẽ nào ở đây có vấn đề gì?
Nhưng cô cảm thấy Trưởng phòng Tống sẽ không lừa mình, đang rất rối rắm, thì bên ngoài lại có một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào, “Xin lỗi, tôi có chút việc ở trường nên đến muộn.”
Trưởng phòng Tống lập tức bước tới, “Tôi còn tưởng anh đi đâu mất rồi chứ.” Cô ấy lại vẫy tay về phía Diêu Xuân Nha giới thiệu, “Đây là chồng của tôi.”
Diêu Xuân Nha mỉm cười chào hỏi, cũng mới biết người thân mà Trưởng phòng Tống chính là chìa khóa để cô có thể ký hợp đồng.
Tiến triển tiếp theo rất thuận lợi, có anh rể làm trung gian, chủ nhà dễ dàng ký tên vào hợp đồng, tiền thuê cũng không đòi giá cao.
Chủ nhà chỉ yêu cầu năm mươi đồng một tháng, yêu cầu duy nhất là phải ký hợp đồng năm năm, và phải trả trước một năm tiền thuê, còn có một khoản tiền phải trả một trăm năm mươi đồng, điều này cũng nhờ vào mối quan hệ với anh rể.
Diêu Xuân Nha nhất định phải có ngôi nhà này cô càng hài lòng với tiền thuê, ngay tại chỗ đã đặt cọc hai trăm đồng để ký hợp đồng.
Nhưng chủ nhà không đồng ý, “Tất cả đều phải trả một lần.”
Anh ta cầm lên một chồng lớn ở trên bàn, “Hai trăm đồng này như đang đùa vậy, có ai như cô không, không được không được, như vậy thì tôi không thể cho thuê.”
“Tôi đảm bảo với ông, tôi chắc chắn sẽ thuê nhà, ngày mai vẫn giờ này, chúng ta đến bàn giao nhà, đồng thời trả số tiền còn lại.”
Diêu Xuân Nha dựng ba ngón tay thề, “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền, là vì sợ không an toàn, tuyệt đối không phải muốn lấy không của ông, xin ông hãy tin tôi.”
Trưởng phòng Tống cũng đứng bên cạnh hỗ trợ, “Anh hai, đây là em gái mà tôi thân thiết hơn cả em gái ruột, người này đáng tin, cô ấy nói thuê chắc chắn là sẽ thuê, anh không tin nhà chúng tôi sao?”