Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 52: Bán hết quần áo

“Vợ chồng là một thể mà em khỏe thì anh mới khỏe, nên anh thấy chuyện này cũng không có gì là oan ức, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi tàu nữa.”

Diêu Xuân Nha ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt lại.

Cô luôn có một cảm giác bình yên khó tả bên cạnh anh, ở nhà cho dù có mệt thế nào, cũng phải lăn lộn một hồi lâu mới có thể ngủ được.

Lộ Nghiêu cũng vậy, có cô bên cạnh, anh cảm thấy vô cùng yên tâm, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc để trả phòng và trở về.

Lẽ ra thì phải chờ một ngày rồi mới về, nhưng Diêu Xuân Nha vội vàng trở về để bán quần áo, để tránh đêm dài lắm mộng.

Lộ Nghiêu cũng vì việc đã hành động trên tàu, phải đi về sớm hơn một ngày để nhận hình phạt. Sáng sớm, họ đã lên đường quay về An Thành.

Lần này có Lộ Nghiêu đi cùng, hành trình ba mươi giờ còn khá thuận lợi.

Đến An Thành, Lộ Nghiêu nghĩ nên đưa Diêu Xuân Nha về nhà trước, rồi tự mình đến đơn vị báo cáo.

Nhưng Diêu Xuân Nha lại nói không cần, “Anh đi làm việc của anh đi, đừng để lãnh đạo phải chờ, chúng ta bản thân đã bị kỷ luật rồi, thái độ phải tích cực.”

Cô nhận lấy chiếc túi lớn trong tay Lộ Nghiêu, “Trước khi về em đã gửi điện tín cho Đại cô rồi, chắc cũng sắp tới nơi, có Đại cô giúp em rồi, anh cứ yên tâm.”

Lộ Nghiêu vẫn không yên tâm, “Vậy để anh ở đây chờ với em một chút.”

Diêu Xuân Nha vội vẫy tay, “Không cần đâu, em chỉ đứng đây chờ, nhiều người nhìn vậy, không thể có chuyện gì đâu, anh đi làm việc đi.”

Lộ Nghiêu vẫn muốn kiên quyết, đúng lúc đó Đại cô phất tay chạy lại, “Xuân Nha, Lộ Nghiêu.”

Diêu Xuân Nha nhìn Lộ Nghiêu với ánh mắt như nói, “Anh xem, em không lừa anh mà.”

Lộ Nghiêu làm bộ như không biết làm sao với cô, đợi Đại cô đến gần, anh mới đi về phía đơn vị.

“Xuân Nha, cái gì mà to vậy?” Đại cô cân nhắc một chút, “Cũng nặng thật đấy.”

Diêu Xuân Nha cười một cách bí ẩn, “Cô ơi đừng sốt ruột, một lát nữa cô sẽ biết, chúng ta mang đến chỗ đó.”

Cô chỉ vào một ngã ba đối diện với ga tàu, cũng là con đường mà nhân viên các nhà máy đi làm về.

Thời điểm này ở miền Bắc không giống như thành phố sâu, bên này các hộ cá thể chủ yếu đều làm ăn nhỏ lẻ.

Bày bán ở đâu cũng được, quản lý không nghiêm khắc lắm, chỉ cần không có ai báo cáo thì không cần quá mức nghiêm trọng.

Đại cô không biết cô định làm gì, nhưng bất kể cháu dâu nói gì thì bà ấy cứ làm theo vậy.

Hai người hợp sức mang chiếc túi lớn tới nơi, nhưng hàng hóa làm sao để trưng bày? Chẳng lẽ lại cầm trên tay mà bán? Mà cũng không bán được giá.

Diêu Xuân Nha nhìn xung quanh, không xa còn có một tiệm may, nảy ra một ý, “Cô ơi, cô có tiền trong túi không?”

Cô ra khỏi nhà lần này gần như đã tiêu hết tiền, chỉ có thể cầu cứu Đại cô..

“Có chứ, cô mang mười tệ đây.” Đại cô lấy ra đưa cho Diêu Xuân Nha, “Con mua gì thì mua, cô ở đây canh nhé.”

Diêu Xuân Nha nhận tiền, “Cảm ơn cô một lát nữa con sẽ trả lại cho cô.” Nói xong thì chạy đi.

Đại cô còn chưa kịp nói không cần.

Dì chỉ thấy Diêu Xuân Nha vào tiệm may không lâu đã mang ra một cái giá.

Khi Diêu Xuân Nha trở về sắp xếp cái giá, Đại cô mới thấy bên trong túi lớn có gì, “Ôi trời ơi, nhiều quần áo vậy!”

Nhìn Diêu Xuân Nha treo từng chiếc áo nhiều màu sắc ra, tiếng trầm trồ không dứt.

“Ôi chao, cái này đẹp quá, ở khu chúng ta chưa từng thấy, Xuân Nha à, quần áo bên thành phố sâu đẹp thế này sao?”

Đại cô muốn với tay sờ thử, nhưng cũng sợ tay mình có vết chai làm hỏng áo.

Diêu Xuân Nha cười, “Đúng vậy, đẹp không? Hai cái này là để cho cô và bà nội đấy, cô xem có thích không?”

Đại cô cúi đầu nhìn chiếc áo len viền xanh nằm trong túi, tay vừa đưa ra lại rụt lại, “Cái này không rẻ đâu, hay là cứ treo lên bán đi.”

“Cô và bà con có quần áo để mặc, nói gì thì nói bình thường làm việc cũng không mặc được đồ tốt như này, cô cũng không nỡ mặc.”

Đại cô rất thích, nhưng cũng thấy ngại khi nhận.

Diêu Xuân Nha đóng túi lại, “Vậy lần sau về nhà thử nhé, sắp Tết rồi, nên mua hai bộ đồ mới, hơn nữa bình thường ra chợ mua rau gì đó cũng mặc được.”

Cô treo những bộ quần áo lên, rồi mặc một chiếc áo khoác đỏ có khuy nút sừng, vừa mặc vừa nói: “Cái này đặc biệt mua cho cô và bà, cả nhà đừng khách sáo thế.”

Đại coi nhìn Diêu Xuân Nha đã thay đồ, mắt ngập tràn sự ngạc nhiên, “Xuân Nha, con mặc đẹp quá, giống như người trong tờ quảng cáo vậy.”

Lúc này bà mới chú ý đến bộ đồ của Diêu Xuân Nha, phía trên là áo khoác đỏ kết hợp với áo len cao cổ màu be, phía dưới là quần ống loe màu xanh đậm.

Bà ngạc nhiên về tốc độ thay đồ của Diêu Xuân Nha, vừa rồi còn mặc đồ cũ, không biết lúc nào đã thay ra.

“Quần và lớp bên trong đã thay trước khi xuống xe rồi.” Diêu Xuân Nha nói với Đại cô, thực ra chỉ để mặc thử mà thôi.

Quần áo treo thì một kiểu, mặc lên người thì lại một kiểu khác, đặc biệt là Diêu Xuân Nha trông cũng rất xinh xắn, không lâu sau, trước quầy hàng đã thu hút không ít cô gái dừng lại.

“Đồng chí ơi, quần áo cô đang mặc có bán không?”

“Ôi, quần này tôi cũng thích, áo len cũng rất đẹp!”

Quần áo cô chọn rất đẹp, thêm nữa lại nói năng khéo léo, dù đồ không rẻ nhưng công nhân nữ trong xưởng dệt vẫn có khả năng mua sắm.

Chỉ trong một thời gian ngắn, quần áo trên quầy đã gần như bị lấy hết, thậm chí không đủ để bán!

Những người chưa mua được thì thậm chí còn muốn bỏ tiền mua chiếc áo trên người Diêu Xuân Nha, “Đồng chí, không thì cô bán cho tôi cái này đi, tôi không chê đâu.”

Đại cô vừa đang thu dọn quầy, nghe thấy câu này, lập tức chặn trước mặt Diêu Xuân Nha, cười nói với cô gái muốn mua quần áo: “Xin lỗi, đồng chí, chiếc này chúng tôi không thể bán.”

Cô công nhân không mua được quần áo thở dài, “Vậy thôi, lần sau các côcó ra bán hàng không? Hôm đó tôi lại đến.”

Hôm nay đã là 26 tháng Chạp, Diêu Xuân Nha tính toán thời gian, nếu thật sự chạy một chuyến vào thành phố Thẩm, thì chắc sẽ ăn Tết trên đường, lúc đó có khi người ta cũng không nhất định sẽ thực sự đến mua hàng.

Hơn nữa đây là năm mới đầu tiên cô ăn Tết ở nhà họ Lộ, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định không đi.

“Đồng chí, lần sau tôi ra bán có lẽ là sau Tết, lúc đó cô đến xem hàng xuân, đảm bảo tôi sẽ giữ lại cái đẹp nhất cho cô, lúc đó vẫn ở chỗ này.”

Diêu Xuân Nha từ trong túi lấy ra một đôi găng tay, “Cái này là món quà nhỏ tặng cô, cảm ơn cô đã ủng hộ chúng tôi.”

Cô công nhân tối nay cũng đã mua hai bộ đồ, cũng có người mua nhiều hơn cô, lúc này không còn đông người, Diêu Xuân Nha mới dám tặng quà nhỏ.

Nếu không thì thật sự không đủ chia.

Cô công nhân nhìn thấy đôi găng tay màu hồng trong túi, ngay lập tức vui vẻ, “Cô xem cô làm gì vậy làm tôi thấy ngại quá.”

Cô ấy nắm chặt miệng túi, nhiệt tình chỉ cho Diêu Xuân Nha một vị trí, “Lần sau cô cứ đến đó bán, người sẽ đông hơn, nếu bảo vệ đuổi cô thì cô cứ nói là do Trưởng phòng Tống cho.”